Anh không có ý giả vờ say, nhưng đã hứa với Hứa Tịnh Nhi sẽ về chung cư, anh không thể để cô chờ đợi vô ích. Chỉ là tạm thời anh vẫn chưa thể để cô mở lời, cho nên chỉ đành dùng chiêu tiếp tục né tránh.
Anh vẫn muốn cố hết sức cứu vãn, muốn Hứa Tịnh Nhi có thể thay đổi ý định. Nếu… anh dùng cách đó xong mà cô vẫn kiên trì muốn ly hôn thì anh… sẽ cho cô toại nguyện.
Tay Cố Khiết Thần nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt ngủ say của cô, nghiêng người qua, hôn lên trán cô, chạm nhẹ như lông vũ, đối xử giống như bảo bối quý giá nhất.
…
Hứa Tịnh Nhi suốt đêm không mơ mộng gì, ngủ một giấc đến lúc trời sáng.
Lúc cô mở mắt ra, nhìn sang nửa giường bên kia theo phản xạ, đã không thấy bóng dáng của Cố Khiết Thần đâu nữa, đừng nói đi làm rồi chứ?
Nhưng một giây sau, cô nghe thấy tiếng bước chân từ phòng tắm đi ra. Cô nhìn qua, Cố Khiết Thần đi ngược ánh nắng, đẹp như một vị thần, cô mới thở phào.
May là chưa đi!
Hứa Tịnh Nhi vội vàng đứng dậy, không mang dép mà đi chân trần, bước nhanh đến trước mặt anh, ngước mắt nhìn anh, nói: “Cố Khiết Thần, anh cho em vài phút, em đi rửa mặt một lát, anh khoan hãy đi làm, em có lời muốn nói”.
Cố Khiết Thần nhìn vào mắt cô, bình thản nói: “Hôm nay anh không đến công ty, em không cần vội, cứ từ từ, nhưng… em có lời gì đợi chúng ta từ nhà tổ quay về hẵng nói”.
“Từ nhà cũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tong-lai-phat-dien-roi/338052/chuong-404.html