Dù đến cuối cùng cô ta không thành công nhưng cô ta hiểu rõ Khiết Thần như vậy, còn biết ngày quan trọng này, biết Khiết Thần sẽ tới đây với bố mẹ, vậy thì có lẽ trước đây Khiết Thần cũng đã đưa Vân Nhu tới và nói những lời y hết như vậy.
Chiếc đàn này…không phải do Vân Nhu đặt ở đây đấy chứ?
Hứa Tịnh Nhi nhẫn nhịn, nhưng vẫn không kìm nén được cảm giác trong lòng bèn hậm hực lên tiếng: “Khiết Thần, anh từng đưa người khác tới gặp bố mẹ rồi phải không?”
Cô nói rất nhanh, nói xong thì im bặt như sợ mình mà không nhanh sẽ không nói hết lời.
Khiết Thần giật mình.
Phản ứng này khiến Hứa Tịnh Nhi tim đập thình thịch, cảm giác không hay rồi.
Một lúc sau, cô cảm nhận được Khiết Thần đặt tay lên vai cô, đẩy cô ra khỏi lòng anh. Khiết Thần nhìn xuống cô với vẻ khó hiểu.
Hứa Tịnh Nhi trùng xuống, nín thở, chờ đợi câu trả lời của anh.
Khiết Thần nhếch miệng cười như không cười. Anh nhìn cô một lúc rồi mới nói: “Hứa Tịnh Nhi, anh lần đầu kết hôn, cũng lần đầu có vợ. Người mà bố mẹ anh muốn gặp là vợ anh, chứ không phải người khác”.
Vì vậy, ý của Khiết Thần là anh mới chỉ đưa một mình cô tới gặp bố mẹ.
Không có phần của Vân Nhu.
Hứa Tịnh Nhi cảm giác như trút được gánh nặng. Cô đã ngã xuống vực giờ lại được nâng lên. Tịnh Nhi thầm thở phào. Cô liếc nhìn cây đàn rồi hỏi: “Cây đàn này…là bố mẹ đặt ở đây hay là anh đặt?”
Nghe cô nói, Khiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tong-lai-phat-dien-roi/338040/chuong-392.html