Hứa Tịnh Nhi đối diện với ánh mắt u ám của Cố Khiết Thần, vẫn sâu không thể lường được, không thể nhìn thấu một nửa tâm tư của anh. Cô mím môi, không nói gì, cũng không biết nên nói gì.
Cố Khiết Thần chăm chú quan sát Hứa Tịnh Nhi, xác định cô vẫn lành lặn, trái tim thấp thỏm mới thả lỏng. Ngay sau đó anh lên tiếng, giọng nói âm trầm: “Sao em lại ở đây?”.
Sao lại ở đây…
Thật ra lúc đầu Hứa Tịnh Nhi cũng không muốn đến đây, ngày hôm đó cô mê man lái xe đi, không biết mình có thể đi về đâu. Cô không muốn về chung cư, nơi đó từ đầu đến cuối chưa từng thuộc về cô. Hơn nữa, có lẽ cô sẽ phải nhường nó lại cho Vân Nhu nhanh thôi.
Có lẽ vào lúc con người tổn thương sẽ muốn về nơi quen thuộc nhất với mình, cuối cùng lúc xe dừng lại là ở nhà họ Hứa.
Cô do dự một lúc vẫn xuống xe, đi vào nhà.
May là mẹ không ở nhà, bố đang ở công ty, cô không cần mượn cớ giải thích vì sao mình đột nhiên về nhà. Cô về phòng mình, đóng cửa lại, cuối cùng cũng có một không gian riêng của mình.
Mặc dù cô đã kết hôn, nhưng căn phòng này vẫn giữ lại cho cô, cách bài trí bên trong cũng không thay đổi. Căn phòng gọn gàng sạch sẽ, có thể thấy người giúp việc ngày nào cũng đến đây quét dọn.
Chỉ chút ấm áp như thế thôi đã làm mũi cô không khỏi chua xót.
Có lẽ từ nhỏ quá thiếu thốn nên lúc nào cũng bất giác muốn níu giữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tong-lai-phat-dien-roi/338031/chuong-383.html