Cô ta bặm môi. Giọng điệu có phần chua chát: “Em thật sự rất muốn…trở thành chủ nhân thật sự của nó. Chỉ có điều, giờ anh đã có vợ rồi”.
“Khiết Thần, xin lỗi. Năm đó là em đã phụ anh…”
Nghe tới đây, Hứa Tịnh Nhi muốn tìm thêm lý do cho Khiết Thần thì cũng không thể tự thuyết phục mình được nữa. Những lời tâm sự của Vân Nhu đã đủ để chứng minh bọn họ từng trải qua những điều như vậy.
Vậy mà Khiết Thần vẫn nói bọn họ không liên quan gì sao?
Hứa Tịnh Nhi không có cách nào tiếp tục nghe nữa. Từng từ, từng chữ đều như những nhát dao đâm vào trái tim cô. Cô cất bước, nhanh chóng đi ra phía cửa. Bước chân dần dần trở thành những bước chạy.
Cô chạy ra khỏi nhà thể thao, không hề dừng lại. Hình như như vậy có thể giúp cô gạt bỏ đi toàn bộ những lời vừa nãy.
Nhưng dù cô đã ngồi vào trong xe, rời khỏi nơi đó thì những lời nói vẫn văng vẳng vang lên bên tai cô, khiến cô cảm thấy hoa mắt, không nhìn rõ cả đường đi.
Cuối cùng, cô đạp mạnh chân phanh, dừng lại bên đường.
Cô đưa tay lên lau nước mắt, ngả người về phía sau và nhắm mắt lại.
Cô biết lúc này không thích hợp lái xe, vì không chỉ nguy hiểm mà còn có khả năng là làm hại người khác. Cô mở mắt, cầm điện thoại lên, mở một ứng dụng và đặt một tài xế.
Do tài xế ở khá xa nên mất tầm hai mươi phút mới tới. Hứa Tịnh Nhi bước xuống xe, ngồi ra phía sau. Sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tong-lai-phat-dien-roi/338020/chuong-372.html