Dựa vào lời nói của Vinh Phương Hoa, Cố Hùng chỉ nghĩ một chút, trán không khỏi rịn ra mồ hôi lạnh.
Ông ta đã chứng kiến Cố Khiết Thần trưởng thành như thế nào, năm anh 10 tuổi đã có thể một mình tham gia cuộc họp cổ đông, đối mặt với sự chế giễu và làm khó của tất cả mọi người mà anh vẫn có thể giữ được bình tĩnh, cuối cùng chiến thắng bọn họ.
Mấy năm nay, ông ta đã tận mắt chứng kiến Cố Khiết Thần diệt trừ những kẻ trái ý anh, từng bước trấn áp những lời phản đối anh trong tập đoàn như thế nào. Những thành viên hội đồng quản trị từng tham gia cuộc họp cổ đông năm đó, về cơ bản đã bị đá khỏi tập đoàn, thậm chí… còn thê thảm hơn.
Sở dĩ ông ta và chú ba vẫn còn là nhờ ông cụ Cố che chở, Cố Khiết Thần nể mặt ông cụ Cố nên không động đến bọn họ.
Nhưng một khi ông cụ Cố có mệnh hệ gì, với tính cách của Cố Khiết Thần thì chưa chắc sẽ tha cho bọn họ.
Ông ta càng nghĩ, mồ hôi lạnh túa ra càng nhiều. Ông ta nhíu mày, giọng nói đầy sợ hãi và lo lắng: “Em… em nói rất có lý, vậy… vậy chúng ta phải làm sao đây?”.
Vinh Phương Hoa nhếch môi, nhỏ giọng nói từng từ, lạnh lùng đáng sợ: “Ông xã, anh có từng nghĩ đến việc chiếm đoạt không?”.
Toàn thân Cố Hùng chấn động mạnh: “Chiếm đoạt?”.
“Đúng, chiếm đoạt!”.
Lần này, bà ta nói với giọng điệu chắc nịch: “Ông xã, năm đó anh không tranh giành được với bố của Khiết Thần, bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tong-lai-phat-dien-roi/337985/chuong-337.html