Đầu ngón tay cắm chặt vào thịt lòng bàn tay, nhưng Tiêu Thuần lại không hề thấy đau, cô ấy mở miệng, định nói gì lại thôi, cứ như vậy, rồi cuối cùng cô ấy chỉ cười ảm đạm.
Cô ấy cúi đầu xuống, tránh né ánh mắt của Hứa Tịnh Nhi, hít sâu một hơi, rồi mới nén giọng nói: “Tịnh Nhi, mình muốn nói là… sau này cậu nhất định phải sống tốt, với anh Khiết Thần… cũng phải tốt nhé”.
“Mình đã tận mắt thấy cậu chạy theo sau lưng anh Khiết Thần bao nhiêu năm rồi, giờ đây, cuối cùng anh Khiết Thần cũng nhìn thấy điểm tốt của cậu, mình… mình thật lòng vui cho cậu”.
Hứa Tịnh Nhi không kìm được mà cười: “Mình biết, cậu luôn là bà mai đứng giữa mình và Cố Khiết Thần. Nếu như đến cuối cùng… mình và Cố Khiết Thần có thể thực sự đến với nhau, thì nhất định sẽ tặng cậu một bao lì xì thật lớn!”.
Nói rồi, cô gắp món mà Tiêu Thuần thích, đặt vào bát của cô ấy: “Ăn cơm đi, đồ sắp nguội rồi, ăn nhiều vào!”.
“Cậu cũng vậy, ăn nhiều vào”.
Ăn cơm xong, hai người cũng không vội đi ngay, vừa hay lâu rồi không cùng nhau dạo phố, thế là Hứa Tịnh Nhi và Tiêu Thuần nhất trí cả hai sẽ nắm tay nhau đi mua sắm.
Mới đi đến quảng trường trung tâm thương mại, đã nhìn thấy trên màn hình LED đang chiếu buổi phỏng vấn một người phụ nữ, vừa nói vừa liên tục chiếu ảnh của cô ta, tác phẩm tiêu biểu và lịch sử thành danh của cô ta.
Hứa Tịnh Nhi liếc qua, cảm thấy hứng thú liền dừng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tong-lai-phat-dien-roi/337964/chuong-316.html