Ánh mắt Cố Khiết Thần nhìn Hứa Tịnh Nhi có sự chờ đợi khó nhận ra.
“Anh đến phòng dành cho khách ngủ? Hoặc là em qua đó ngủ?”.
Nghe thấy lời Hứa Tịnh Nhi nói, Cố Khiết Thần không còn tức giận vì bị từ chối như trước đây, mà chỉ cảm thấy đau lòng. Anh không đau lòng cho chính mình, mà đau lòng cho Hứa Tịnh Nhi.
Anh từng khiến cô tổn thương sâu sắc như vậy, bây giờ anh chỉ cần lại gần cô một chút đã khiến cô run rẩy bất an.
Anh không muốn khiến cô sợ hãi một chút nào nữa.
Giọng nói của Cố Khiết Thần hơi trầm xuống: “Không cần đâu, anh ngủ sô pha”.
Cho dù tạm thời không thể ngủ cùng em thì cũng phải ở nơi gần em nhất.
Hứa Tịnh Nhi hơi nhíu mày, không khỏi khuyên: “Nhưng…”
“Hứa Tịnh Nhi”, Cố Khiết Thần lên tiếng, ngắt lời cô: “Em yên tâm ngủ đi”.
Hứa Tịnh Nhi biết, Cố Khiết Thần đã quyết định làm chuyện gì thì sẽ không thay đổi. Cô chỉ đành nuốt những lời còn lại vào trong bụng.
Đèn phòng ngủ tắt.
Trong bóng tối, Hứa Tịnh Nhi nghe thấy giọng nói vừa trầm thấp vừa dịu dàng của người đàn ông vang lên ở sô pha: “Hứa Tịnh Nhi, chúc ngủ ngon”.
Cô quay người lại, nhìn về phía sô pha, đôi môi mấp máy, cuối cùng nhỏ giọng đáp: “Cố Khiết Thần, chúc ngủ ngon”.
Lúc nhắm mắt, khóe môi Hứa Tịnh Nhi không khỏi khẽ nhếch lên.
…
Ngày hôm sau.
Lúc Hứa Tịnh Nhi tỉnh dậy thì đã không thấy bóng dáng của Cố Khiết Thần. Cô nghĩ chắc là anh đã đến công ty rồi, mấy ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tong-lai-phat-dien-roi/337962/chuong-314.html