Chương trước
Chương sau

Trợ lý Lâm hít một hơi thật sâu. Sau khi trấn tĩnh lại anh ta mới bước lên, báo cáo đơn giản cho Khiết Thần: “Cố tổng, nhà báo và nhân công ở đại sảnh đã giải tán hết rồi. Ngô Phóng giao cho cảnh sát xử lý. Phía bên truyền thông tôi cũng đã chào hỏi. Bọn họ biết điều, sẽ không viết linh tinh đâu ạ”.
Thế nhưng Khiết Thần dường như hồn bay khỏi xác, không chút phản ứng, cũng không biết là anh có nghe được những lời trợ lý vừa nói hay không.
Khựng lại một lúc, trợ lý Lâm nói nhỏ bằng giọng an ủi: “Cố tổng, thiếu phu nhân có quý nhân phù hộ. Một cô gái tốt như vậy, ông trời sẽ bảo vệ cô ấy”.
Có lẽ do nhắc tới Hứa Tịnh Nhi nên anh ta mới thấy mắt Khiết Thần khẽ dao động.
Trợ lý Lâm thở dài, đang định rời đi, không muốn làm phiền anh nữa thì bỗng nhìn thấy vết thương trên cánh tay anh đang không ngừng chảy máu.
Anh ta trợn tròn mắt nhìn kỹ hơn rồi giật mình: “Cố tổng, tay anh đang chảy máu kìa!”
Trước đó anh không để ý tới bởi vì trên tay và người Khiết Thần đều nhuốm không ít máu của Hứa Tịnh Nhi. Thế nên anh ta không để ý là anh cũng bị thương.
Sau đó anh ta nhìn xuống khuôn mặt anh, phát hiện môi anh đã bắt đầu trắng bệch.
Trợ lý Lâm vội vàng lên tiếng: “Cố tổng, anh đi xử lý vết thương trước đi. Còn để như vậy là sẽ nguy hiểm tới tính mạng đấy!”
Dường như Khiết Thần không nghe thấy. Anh chỉ khẽ quay qua, nhìn chăm chăm vào cửa phòng phẫu thuật đang đóng chặt.
Tiêu Thuần vốn ở bên cạnh chờ đợi trong lo lắng, giờ nghe thấy trợ lý Lâm nói vậy thì mới bừng tỉnh, vội vàng bước tới. Cô ấy liếc nhìn vết thương trên tay Khiết Thần và càng cảm thấy lo lắng hơn: “Anh Khiết Thần, ở đây để em trông, anh cùng trợ lý Lâm đi băng vết thương đi!”
Tiêu Thuần và trợ lý Lâm khuyên một hồi lâu, Khiết Thần đều không có phản ứng gì. Cô ấy cuống cuồng, nghiến răng: “Nếu anh ngã xuống thì chẳng phải là Hứa Tịnh Nhi đã đỡ nhát dao cho anh một cách uổng công sao. Hơn nữa, nếu như anh có chuyện gì, Hứa Tịnh Nhi phẫu thuật xong, ai chăm sóc cô ấy? Anh yên tâm giao cô ấy cho người khác hả?”
Trợ lý Lâm vội vàng phụ họa: “Đúng vậy, Cố tổng. Dù anh không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho thiếu phu nhân chứ!”
Tầm chục giây sau, đôi mắt đờ đẫn của anh mới bắt đầu chuyển động. Anh lên tiếng bằng giọng khàn khàn: “Nhờ bác sĩ tới đi”.
Trợ lý Lâm thở phào, vội chạy đi gọi bác sĩ.
Tiêu Thuần im lặng nhìn Khiết Thần. Trước khi nước mắt rơi xuống, cô ấy đã kịp quay người nhìn về phía cửa sổ. Thế rồi, khi lưng cô đối diện mặt anh, cô đã khóc như mưa.
Hứa Tịnh Nhi mơ một giấc mơ dài. Trong mơ, những hình ảnh mập mờ hiện ra.
Trong mơ cô nhìn thấy lần đầu tiên cô biết được tin từ bố mẹ, đó là cô đã có hôn ước. Lúc cô biết mình đã có chồng chưa cưới thì cô còn nhỏ lắm, còn chưa biết gì.
Bố mẹ nói rằng, chồng chưa cưới của cô tên là Khiết Thần. Sau này đó sẽ là người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời cô.
Một người còn chưa biết hết mặt chữ như cô khi đó đã phải mở từ điển, tìm ra hai chữ và cũng là tên Khiết Thần. Sau đó cô còn vẽ cả vào cuốn sách.
Lần đầu tiên cô và Khiết Thần gặp mặt thật không lấy gì làm vui vẻ.
Buổi tối hôm đó, sau khi cô về nhà thì thấy hai trang giấy trong từ điển có tên Khiết Thần đã bị xé rách, vo thành cục và vứt vào thùng rác.
Lúc đó cô cảm thấy hết sức kiêu ngạo. Cô thấy, anh không thích tôi thì đương nhiên tôi cũng không thích anh.
Thời gian trong giấc mơ lướt qua thật nhanh. Chớp mắt đã đến khoảng thời gian học đại học. Trường đại học mà cô thi chính là do bố mẹ bảo cô chọn, sau này cô mới biết…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.