Chương trước
Chương sau

“…”. Hai má Hứa Tịnh Nhi nhanh chóng đỏ bừng, cô mở miệng, vẫn muốn nói gì đó: “Cố…”.
Vừa mới nói ra một chữ, Cố Khiết Thần lại cúi đầu xuống.

Hai cánh tay rắn chắc mạnh mẽ của anh ôm lấy cô, giống như sợ hãi điều gì. Sức lực đó như muốn hòa tan cô vào trong xương máu, ôm chặt đến mức cô thở hổn hển.
Cô đưa tay đẩy anh ra nhưng không đẩy nổi, thậm chí dường như làm anh có chút bất mãn…
Bên ngoài, tiếng pháo hoa, tiếng pháo trúc không ngừng vang lên, trong phòng ngủ là thế giới chỉ thuộc về hai người.
Hứa Tịnh Nhi cũng không biết có phải vì cuộc thương lượng vừa rồi khiến Cố Khiết Thần không vui hay không, cô mệt đến mức nằm xụi lơ trên giường, giống như con cá bị ném lên bờ, chỉ có thể không ngừng thở dốc.
Cô cảm giác được người đàn ông đè trên người mình ngồi dậy, sau đó bế ngang cô lên, đi vào phòng tắm.
Anh đặt cô xuống bồn tắm chứa đầy nước ấm, đồng thời anh cũng chen vào trong bồn tắm. Tuy bồn tắm rất lớn, nhưng anh tay dài chân dài, chiếm luôn đa số không gian. Hứa Tịnh Nhi bị đẩy sang một góc, vô cùng đáng thương.
Hứa Tịnh Nhi vừa mệt vừa thở dốc, lại có chút buồn bực, không muốn tắm cùng Cố Khiết Thần. Cô dùng chút sức lực cuối cùng của mình muốn ra khỏi phòng tắm, nhưng bàn tay to lớn của Cố Khiết Thần giữ chặt cổ chân cô, kéo cô trở về.

Cô cảm thấy Cố Khiết Thần chắc chắn là đang trả thù, trả thù vừa nãy cô từ chối yêu cầu sinh em bé cho anh.
Xưa nay mỗi lần anh tức giận đều không nói chuyện, anh chỉ dùng hành động để chứng minh rằng anh nổi giận rồi.
Khi Cố Khiết Thần bế Hứa Tịnh Nhi về giường, Hứa Tịnh Nhi đã thiếp đi. Cố Khiết Thần ôm cô vào lòng, đôi mắt đen lặng lẽ nhìn cô một lúc lâu, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Anh ích kỷ, ích kỷ không muốn mất đi cô lần nữa, cho nên… anh cũng sẽ học cách không từ thủ đoạn, biến thành bộ dạng mà mình chán ghét nhất.
Lần duy nhất anh muốn từ bỏ Hứa Tịnh Nhi là vào ba năm trước.
Tối hôm đó, anh cả đêm không ngủ, ngồi trên ghế sofa, nhìn chiếc nhẫn và điện thoại đặt trên bàn trà. Anh buộc mình lựa chọn điện thoại, lựa chọn từ hôn.
Anh thật sự nghĩ rằng Hứa Tịnh Nhi chỉ là sai lầm có thể sửa đổi trong cuộc đời anh, rồi anh cũng sẽ xóa đi được sai lầm đó, xưa nay chưa bao giờ có chuyện gì mà Cố Khiết Thần anh làm không được. Kết quả, anh đã đánh giá cao bản thân mình.
Đồng thời cũng đã đánh giá thấp Hứa Tịnh Nhi đột nhiên bước vào trái tim anh. Tình yêu đối với anh mà nói, anh vốn nghĩ rằng mình sẽ không dính vào, nào ngờ trong lúc bất tri bất giác, anh vẫn rơi sâu vào chiếc bẫy của Hứa Tịnh Nhi, không thể thoát ra…
Đáng buồn nhất là, khi anh lựa chọn từ hôn, điều anh mong chờ không phải là Hứa Tịnh Nhi chấp nhận kết quả đó, mà là Hứa Tịnh Nhi kiên định nói với anh một câu: Cố Khiết Thần, em vẫn muốn gả cho anh.

Ngày hôm sau, Hứa Tịnh Nhi ngồi dậy eo mỏi lưng đau, qua khóe mắt liếc thấy bao lì xì đặt ở tủ đầu giường. Nhớ tới tấm thẻ đen ở bên trong, ánh mắt cô có chút phức tạp.
Cô nghĩ có lẽ tấm thẻ đen này cũng chỉ là để làm màu trước mặt ông nội mà thôi.
Thứ không thuộc về mình, cô đã tập thói quen không tham lam nữa. Không tham lam thì sẽ không có hi vọng, cũng sẽ không bị tổn thương…
Cô rửa mặt xong, đi ra khỏi phòng tắm, vừa khéo nhìn thấy Cố Khiết Thần đi vào phòng, trên người mặc đồ thể thao, phỏng chừng vừa mới chạy bộ buổi sáng về.
Cô do dự một lúc, cuối cùng vẫn biết điều đi lấy bao lì xì kia, sau đó đến trước mặt Cố Khiết Thần, đưa bao lì xì cho anh: “Trả cho anh!”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.