Chương trước
Chương sau

Ông cụ Cố nhìn hai cậu bé ngồi hai bên ông cụ Tần, lên tiếng: “Hai đứa bé này là… chắt của ông sao?”.
Khuôn mặt của ông cụ Tần cũng nở nụ cười kiêu ngạo: “Phải, thằng cháu tôi không được tài giỏi như Khiết Thần, cống hiến duy nhất là sinh được hai thằng nhóc thông minh lanh lợi này, lại còn là sinh đôi!”.
Ông ấy nói với chắt của mình: “A Đại, A Nhị, chào đi!”.
A Đại và A Nhị ngoan ngoãn nói: “Con chào cụ Cố, chào chú, chào cô, năm mới vui vẻ, phát tài phát lộc!”.
Giọng nói non nớt, lại thêm bộ quần áo đỏ rực, mặt mũi giống hệt nhau, ai nhìn cũng phải thích.
Ông cụ Cố ơi một tiếng, nói với hai đứa bé: “Lại đây cụ ôm nào”.
Hai đứa bé cũng không thấy lạ, A Nhị bước về phía ông cụ Cố, A Đại thì rẽ đến trước mặt Cố Khiết Thần, trèo luôn lên chân anh, dường như muốn ngồi đùi anh.
Hứa Tịnh Nhi thấy thế, trái tim lỡ mất một nhịp, chỉ sợ Cố Khiết Thần không thoải mái lại ném cậu bé xuống.
Quả nhiên, cô nhìn thấy Cố Khiết Thần giơ tay ôm cậu bé, trái tim cô bỗng thót lên, nhưng ngay sau đó lại thấy anh đặt cậu bé ngồi vững vàng trên đùi mình.
Hứa Tịnh Nhi sửng sốt.
Cố Khiết Thần còn có mặt hiền hòa dễ gần như vậy sao? Không phải là ảo giác của cô đấy chứ?
Ông cụ Cố ôm A Nhị trêu đùa một lát, càng nhìn càng thấy thích, càng nhìn càng chảy nước miếng. Người ta có cháu, ông ta cũng có cháu, tại sao cháu người ta đã sinh hai đứa con rồi, mà cháu nhà mình còn chưa làm gì được vợ chứ?
Tiền kiếm được nhiều cũng có ích gì? Đầu óc thông minh cũng có ích gì?
A Đại ngồi trong lòng Cố Khiết Thần chơi một lát, lại nhìn về phía Hứa Tịnh Nhi, giơ bàn tay nhỏ bé ra nói với cô: “Cô ơi, bế bế!”.
Hứa Tịnh Nhi đã muốn bế từ lâu rồi, chìa tay ra không chút nghĩ ngợi, bế cậu bé từ lòng Cố Khiết Thần sang lòng mình. A Nhị thấy anh trai được cô xinh đẹp bế, cũng không chịu kém cạnh chạy sang: “Cô ơi, cháu cũng muốn bế!”.
Hứa Tịnh Nhi không từ chối ai, chìa tay còn lại ra bế cậu bé.
Bọn trẻ không có chỗ ngồi, Hứa Tịnh Nhi liền đứng dậy, mỗi tay dắt một đứa, ra ngoài sân chơi.
Ánh mắt Cố Khiết Thần dõi theo cô, nhìn bóng dáng cô dắt theo đứa bé, ánh mắt đầy dịu dàng…
Ăn xong bữa cơm mừng năm mới, ông cụ Tần dẫn hai chắt về, ông cụ Cố lưu luyến không rời ra tiễn bọn họ, sau đó đưa mắt nhìn Cố Khiết Thần ở bên cạnh, nói đầy oán trách: “Ông muốn biết, trước khi ông vào quan tài, liệu có hy vọng được nhìn thấy chắt nội không?”.Cố tổng lại phát điên rồi
Cố Khiết Thần mím môi, câu trả lời trước sau như một: “Ông nội, ông sẽ sống lâu trăm tuổi”.
Ông cụ Cố hừ một tiếng, bỗng nhớ ra gì đó, lại nói: “Khiết Thần, đừng nói ông không dạy cháu, cháu có biết cách duy trì hôn nhân tốt nhất là gì không? Là đứa con!”.
“Vừa nãy ông Tần cũng nói với ông, cháu trai và cháu dâu ông ấy lúc mới cưới nhau cũng cãi vã suốt ngày, không sống yên ổn ngày nào. Cuối cùng, hai đứa con vừa ra đời, bây giờ không biết hai đứa nó hạnh phúc mỹ mãn đến mức nào”.

Hôm nay qua đêm ở nhà tổ nhà họ Cố.
Hứa Tịnh Nhi tắm xong liền chui vào chăn, nhắm mắt lại. Hôm nay cô bị Cố Khiết Thần làm cho kinh ngạc quá nhiều, đầu óc có chút hỗn loạn, không dám đối mặt với anh.
Cố Khiết Thần tắm xong đi ra, nhìn lướt qua Hứa Tịnh Nhi, bước đến bên giường, nằm xuống.
Đèn tắt, phòng ngủ trở nên yên tĩnh.
Hứa Tịnh Nhi thầm thở phào, lúc chuẩn bị vào giấc ngủ thì bỗng cảm thấy Cố Khiết Thần lật người, đè luôn lên người cô.
Trong bóng tối mà cô cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của anh đang nhìn chằm chằm khuôn mặt mình, sau đó cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh vang lên: “Hứa Tịnh Nhi, chúng ta sinh con đi!”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.