“Có lẽ không phải là đặc biệt tặng tôi đâu. Nếu như cô thích thì cầm lấy đi”.
Hứa Tịnh Nhi đưa hoa cho Cố Tuyết. Cố Tuyết lắc đầu: “Đừng vậy, dù sao thì đây cũng là tấm lòng của anh Khiết Thần. Huống hồ, anh ấy đã nói là không phải tặng tôi rồi. Nếu tôi lấy thì sao tôi đỡ được vẻ mặt lạnh như băng của anh ấy chứ”.
Cô ta thích anh họ Khiết Thần nhất và cũng sợ anh nhất.
Hứa Tịnh Nhi gật gù đồng ý với lời nói của Cố Tuyết. Về điểm này cô có cùng quan điểm với cô ta.
Dù không biết lý do anh nhét hoa vào tay cô là gì thì cũng phải nhận. Hứa Tịnh Nhi cẩn thận nâng niu bó hoa, tìm một cái bình cắm vào rồi đặt trong phòng khách.
Hoa hồng rất đẹp, Hứa Tịnh Nhi đứng ngắm một lúc. Cô khẽ mỉm cười.
Khiết Thần thay quần áo, từ trong phòng ngủ bước ra, vừa hay nhìn thấy cô đang cười. Thế là anh cũng cười theo.
Xem ra, anh có thể đưa Từ Soái ra khỏi danh sách đen rồi. Vào lúc mấu chốt, anh ta vẫn có chút tác dụng. Ít ra…có thể khiến cô cười.
Cả ngày hôm nay Cố Tuyết loanh quanh bên cạnh Hứa Tịnh Nhi. Cô đi đâu, cô ta đi theo đó. Đến cả lúc ăn cơm cũng giống như đứa trẻ ngồi sát cô. Cô ta ngồi xuống chỗ Khiết Thần hay ngồi.
Lúc Khiết Thần bước vào, anh liếc nhìn Cố Tuyết. Cố Tuyết không biết gì nhưng bị ánh mắt lạnh như băng của anh khiến run rẩy. Thế là cô ta lại càng ngồi gần Hứa Tịnh Nhi hơn. Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tong-lai-phat-dien-roi/337905/chuong-257.html