Trong phòng làm việc vang lên giọng nói trầm thấp bình thản của người đàn ông: “Trợ lý Lâm, anh cứ ra ngoài đi”.
Trợ lý Lâm sửng sốt, rồi nhanh chóng gật đầu, buông Tô Tử Thiến ra, cúi người, sau đó ra khỏi phòng làm việc, tiện tay đóng cửa lại.
Tô Tử Thiến vô cùng mừng rỡ, không kịp lau nước mắt đã vừa lăn vừa bò đến trước mặt Cố Khiết Thần, nước mắt giàn giụa nhìn anh đầy đáng thương, nói vẻ tủi thân: “Khiết Thần, em biết là anh vẫn thương em mà”.
Cố Khiết Thần ném chiếc bút trong tay xuống, ngửa người dựa vào lưng ghế, khuôn mặt đẹp trai có vẻ hơi mệt mỏi, đôi mắt có tơ máu đỏ, dường như… cũng thức trắng cả đêm.
Nhưng ánh mắt anh nhìn Tô Tử Thiến lạnh lẽo băng giá, không có chút nhiệt độ nào.
Tô Tử Thiến chạm phải ánh mắt của anh, thân thể bất giác run rẩy, trong lòng rất sợ hãi, lập tức tỏ vẻ yếu đuối nói: “Khiết Thần, em biết… em không nên gây chuyện trong sự kiện quan trọng như bữa tiệc thường niên. Em biết sai rồi, chỉ là… em bị sự đố kị nhất thời làm mờ mắt, em không cố ý, sau này em sẽ không như vậy. Anh đừng tức giận nữa được không?”.
Cố Khiết Thần không nói gì.
Tô Tử Thiến lại nước mắt như mưa, chẳng khác nào chuỗi trân châu bị đứt: “Khiết Thần, em thực sự rất yêu anh, vì quá yêu anh nên em mới trở nên như vậy. Em cũng không muốn bản thân trở thành trò cười, nhưng em quả thực không khống chế được bản thân, Khiết Thần… anh có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tong-lai-phat-dien-roi/337855/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.