Tiêu Thuần bước về phía trước, đứng gần Tô Tử Thiến hơn. Cô khẽ khom người, ghé vào tai Tô Tử Thiến, gằn ra từng chữ: “Đồ không biết lượng sức mình mà cũng dám so đấu với Hứa Tịnh Nhi của chúng tôi sao?”
“…”
Tô Tử Thiến nghiến răng ken két: “Ý cô là gì? Hôm nay người đi cùng Khiết Thần là Hứa Tịnh Nhi?”
Tiêu Thuần hừ một tiếng rồi đứng thẳng người. Cô không muốn phí lời với Tô Tử Thiến nữa nên chẳng thèm nhìn cô ta thêm cái nào, cứ thế ưỡn ngực cùng Từ Soái đi vào trong. Cô nho nhã khoác tay Từ Sóai, mỉm cười với anh ta: “Chúng ta vào trong thôi”.
Từ Soái nhìn cô rồi quay qua nhìn Tô Tử Thiến. Những lời họ vừa nói với nhau, dù anh ta không nghe thấy nhưng có lẽ cũng đoán ra.
Anh ta mím môi, nhưng cuối cùng vẫn phải lên tiếng hỏi: “Cô ta đã bị chặn ở ngoài rồi, cô hà tất phải khiêu khích cô ta nữa?”
Tiêu Thuần vẫn cười tít mắt: “Tôi thấy vui trên nỗi đau khổ của người khác, không được hở?”
Từ Soái cũng bật cười chẳng chút khách khí: “Cười trên nỗi đau khổ của người khác hay là mưu kế ly gián vậy?”
Tiêu Thuần giả vờ không nghe thấy gì, cứ thế thúc giục anh ta: “Anh có đi hay không?”
Từ Soái lắc đầu, cất bước đi vào trong đại sảnh.
–
Tô Tử Thiến đứng ngây tại chỗ mất cả phút. Sau đó cô ta tức tới mức vừa càm ràm vừa lao lên. Hai mắt cô ta đỏ ngàu.
Cô ta vốn tưởng rằng nếu như bảo vệ hỏi trợ lý Lâm mà cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tong-lai-phat-dien-roi/337846/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.