Cố Khiết Thần không quan tâm đến cô, đôi môi mím chặt, cũng không có ý định nói chuyện với cô, chỉ im lặng lái xe.
Hứa Tịnh Nhi cầm điện thoại lên xem giờ, đã bốn giờ rồi. Đáng ra cô nên lưu tâm hơn, vậy thì cũng không đến nỗi lên thuyền giặc của anh, tức quá!
Cuối cùng bọn họ cũng đi vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm của một trung tâm mua sắm cỡ lớn. Cố Khiết Thần dừng xe ổn định, sau đó tháo dây an toàn, quay đầu nhìn cô, giọng nói vẫn lạnh nhạt: “Xuống xe!”.
Hứa Tịnh Nhi không nói gì lập tức đẩy cửa xuống xe, sau đó mở cửa sau xe, chui nửa người vào trong, chuẩn bị xách túi lớn túi nhỏ của cô ra.
Cố Khiết Thần muốn làm gì cô không quản được, nhưng cô có việc cần làm cũng không đến lượt anh quản!
Giây lát sau, Cố Khiết Thần đã đến sau lưng cô, nắm cổ tay cô kéo ra ngoài, tay còn lại thì đóng sầm cửa xe lại, khóa luôn cửa.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”, Hứa Tịnh Nhi đã nổi giận thật sự. Cô nghiến răng, quai hàm kêu cồm cộp, đôi mắt đen trợn to, đầy tức giận: “Anh không muốn đi, tôi cũng không ép anh, tôi tự mình về không được sao?”.
Cố Khiết Thần không quan tâm đến cô, túm lấy cổ tay cô đi về phía thang máy tầng hầm.
Hứa Tịnh Nhi cố gắng giãy giụa, nhưng ngón tay anh giống như xích sắt quấn lấy cổ tay cô, không thể lay chuyển, làm cô không thể không tách ngón tay anh ra.
Hành động này dường như đã làm Cố Khiết Thần nổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tong-lai-phat-dien-roi/337822/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.