Nguyên câu của Cố Khiết Thần là: bảo cô ấy tự tay làm cơm trưa mang đến công ty, nhất định, lập tức, bây giờ, nếu trước một giờ trưa mà chưa tới, hậu quả tự chịu!
Tên Cố Khiết Thần khốn kiếp! Dù không về chung cư cũng không muốn tha cho cô, phải bắt cô phục dịch, bóc lột cô mới được!
Hứa Tịnh Nhi cười cười gật đầu, gắng gượng nuốt câu “dựa vào đâu chứ” ở nơi cổ họng trở về, lời nói ra lại là: “Được ạ, làm bữa trưa tình yêu cho chồng là bổn phận của em, em bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”.
Hứa Tịnh Nhi hậm hực đi vào phòng bếp, xắn tay áo, chống nạnh vuốt ngực. Bỗng nhiên cô nghĩ tới điều gì, mi mày nhướng lên, trong mắt hiện lên vẻ xảo quyệt.
Muốn ăn cơm do cô tự tay nấu, không thành vấn đề! Cô nhất định sẽ dốc lòng nấu cơm, để anh nếm thử tay nghề của cô!
Hứa Tịnh Nhi không để cô Lâm giúp đỡ, lúc cô Lâm đang quét dọn vệ sinh ở phòng khách, nghe thấy trong phòng bếp thỉnh thoảng lại vang lên tiếng băm thịt cực kỳ có nhịp điệu, làm cô ấy rùng mình.
Ai không biết còn tưởng cô chủ đang băm thịt cậu chủ ấy chứ…
Cô Lâm nhớ tới tối hôm đó cậu chủ đóng sầm cửa rời đi trong đêm, sau đó không về nhà nữa, lại không khỏi thở dài. Cuộc cách mạng của cô ấy vẫn còn đường dài phải đi. Cô chủ phòng không gối chiếc, cô ấy cũng phải phòng không gối chiếc, cô ấy nhớ ông Lâm nhà mình rồi.
…
Hứa Tịnh Nhi xách hộp cơm ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tong-lai-phat-dien-roi/337812/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.