Nghe ra giọng điệu chế nhạo của anh, Hứa Tịnh Nhi điềm tĩnh đưa tay lên ra dấu thề: “Anh Lâm, mỗi lời tôi nói với anh đều là lời nói tâm can của tôi”.
Lâm Vũ Hàm chắp tay lại, vẫn nở nụ cười dịu dàng nhưng không nói gì.
Trước mặt người thông minh, bất kỳ sự vòng vo nào cũng đều là giả tạo. Hứa Tịnh Nhi nhún vai, nói thẳng: “Thôi được, dù sao thì tôi cũng có việc phải nhờ đến anh nên cũng có nịnh nọt chút chút”,
Vừa nói cô còn vừa cố ý miêu tả, chứng minh đúng là chỉ nịnh một chút chút.
Cô dừng lại rồi tiếp tục bổ sung: “Tuy nhiên sự việc ở sân bay thì đúng là bất ngờ. Không có kịch bản, sắp xếp, cũng không có việc tự đạo diễn tự quay phim!”
Hứa Tịnh Nhi cứ phủ nhận hết lần này đến lần khác khiến cho Lâm Vũ Hàm không khỏi bật cười.
Anh ta cười nói: “Tôi biết”.
Sau đó anh ta gõ nhẹ xuống mặt bàn, tiếp tục nói: “Người mặc áo gió đó là thư ký của tôi”.
Hứa Tịnh Nhi đơ người.
Lâm Vũ Hàm bị bệnh sợ đám đông. Anh ta không muốn phải đối diện với quá nhiều phóng viên như thế nên đã để thư ký đóng giả thu hút sự chú ý để anh ta có thể dễ dàng rời khỏi sân bay.
Thế nhưng kế hoạch luôn luôn không theo kịp với biến cố. Anh ta cũng không ngờ lại bị Chu Mỹ Kỳ đẩy cho một vố mới xảy ra những chuyện sau đó.
Hứa Tịnh Nhi khẽ mím môi nói: “Vậy thì…”
Cô mới nói tới đây thì Lâm Vũ Hàm đã đáp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tong-lai-phat-dien-roi/337801/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.