Dứt lời, Bàng Hải lùi về phía sau. Hắn nhìn cô, nói: “Tôi khiến cô bị thương, nhưng cô cũng khiến tôi bị tổn thất nặng nề. Sự việc lần này coi như xong. Tôi sẽ không gây phiền phức cho cô nữa!”
Hắn lăn lộn giang hồ, coi trọng hai từ tín nghĩa. Hắn đã nói vậy thì chắc chắn sẽ làm như vậy.
Hắn dừng lại một lúc, nhìn Hứa Tịnh Nhi với vẻ mặt làm hòa. Nhớ lại hành động dứt khoát tối đó của cô, hắn sờ cằm mỉm cười: “Nhưng mà nói thật, cô là người đầu tiên tôi gặp mà khỏe như vậy đấy. Chỉ đáng tiếc…”
Đáng tiếc hoa đã có chủ. Chủ nhân còn là một người ác hơn hắn, là một người mà hắn không thể chọc giận!
Lời hắn nói chưa hết khiến Hứa Tịnh Nhi sinh nghi. Hắn thấy vậy bèn quay qua nói với tên thuộc hạ: “Đi thôi. Nói tạm biệt đi!”
Cả đám thuộc hạ gào lên: “Chào tạm biệt cô Hứa”.
“…”
Ngay sau đó Bàng Hải dẫn thuộc hạ của mình chuồn ra ngoài. Căn phòng bệnh vốn ầm ĩ bỗng được trả lại sự yên tĩnh.
Người hộ lý nhìn thấy đám đàn ông tới cũng vội mà đi cũng vội thì sợ hết hồn. Cô gái nhất thời chẳng thể hoàn hồn, cứ đứng đơ tại chỗ.
Hứa Tịnh Nhi cũng kinh ngạc tới sững sờ.
Bởi vì theo như thường lệ, sau khi anh Zoe xử lý mọi chuyện thì đều là giải quyết cá nhân. Họ sẽ không để đám người kia xuất hiện trước mặt các phóng viên nữa. Vậy mà lần này, anh Zoe lại bắt Bàng Hải phải cúi đầu trước bàn dân thiên hạ như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tong-lai-phat-dien-roi/337775/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.