Hứa Tịnh Nhi không cho Tiêu Thuần đưa mình lên tầng. Tiêu Thuần chỉ biết nhìn theo bóng lưng cô dần biến mất trong tòa nhà. Tầm một phút sau, đèn tầng sáu được bật sáng.
Cô ấy dựa vào xe, ngước nhìn và nhớ lại khoảnh khắc lúc Hứa Tịnh Nhi bước lên xe với đôi mắt hoang mang, thất thần, tuyệt vọng…Đó là một Hứa Tịnh Nhi vô cùng xa lạ.
Thực ra cô ấy không cần hỏi cũng biết. Chỉ có Khiết Thần mới có thể khiến Tịnh Nhi trở thành như thế.
Từ lúc họ quen nhau tới nay, họ có thể bước cùng nhau là vì có tính cách tương đồng.
Hứa Tịnh Nhi giống như mặt trời, hoạt bát, vui vẻ, vô cùng tích cực. Bọn họ từng cùng đi đánh nhau, cùng cúp học, cùng ngắm sao, cùng nổi loạn, cùng uống rượu nhảy múa…Tịnh Nhi của hiện tại đã không còn một chút nào bóng hình của ngày xưa nữa.
Cô ấy cảm thấy rất thương xót cho Tịnh Nhi của lúc này, thế nhưng….
Tiêu Thuần nhìn xuống, cười một tiếng đầy chế nhạo. Cô ấy lấy ra một hộp thuốc, rút ra một điếu và hút một hơi. Khói thuốc che lấp đi sự rối rắm trong ánh mắt Tiêu Thuần.
…
Chung cư lạnh lẽo như trước giờ vốn thế. Thế nhưng đối với Hứa Tịnh Nhi thì đây giống như một nơi bảo vệ cô.
Ít ra, từ sau khi cô vào đây ở, ngoài khoảng thời gian anh cố tình giày vò cô ra thì những lúc khác, hầu như anh đều không về nhà.
Một đêm với những chuyện kinh hồn bạt vía, với những chuyện đau đớn tâm can khiến cô thấy rõ ràng rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tong-lai-phat-dien-roi/337758/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.