Cảm nhận được ý đồ của anh, Hứa Tịnh Nhi ra sức giãy giụa. Hai tay cô đẩy anh ra, chân đạp mạnh, không để anh động vào người cô.
Làm chuyện đó với anh, lần nào cũng là sự tủi nhục. Mỗi lần anh nhìn chăm chăm vào cơ thể cô thì nỗi đau nơi tâm cam cô lại cứ thế tràn về.
“Anh đi đi, Khiết Thần. Anh đi đi, tôi không muốn!”
Khi Hứa Tịnh Nhi điên cuồng giãy ra thì đã tát trúng vào mặt Khiết Thần. Âm thanh giòn tan vang lên trong căn phòng chật hẹp. Thậm chí còn vang vọng một hồi lâu.
Cô khựng người, cánh tay cứng đơ.
Ánh mắt Khiết Thần không hề thay đổi. Anh đưa tay lên sờ mặt mình. Anh cũng không hề tức giận mà bình tĩnh tới mức dị thường. Bình tĩnh tới mức bật cười.
Trái tim Hứa Tịnh Nhi dường như cũng nhảy dựng lên khi thấy nụ cười đó.
Anh của lúc này cực kỳ xa lạ đối với cô. Xa lạ tới mức khiến cô nảy sinh nỗi sợ hãi và bất an. Cô nhìn vào mắt anh, dường như có thứ gì đó lướt qua thật nhanh, đến cuối cùng thứ đó bị bao phủ bởi một màu tối đen.
“Cô không muốn tôi sao? Ha ha”.
“Là ai? Là ai mặt dày trèo lên giường tôi chứ?”
“Và là ai đã lợi dụng ông nội ép tôi phải cưới?”
“Hứa Tịnh Nhi, là cô mở màn cho cuộc chơi này trước. Cô không muốn chơi thì rút! Tôi nói cho cô biết, trò chơi là do cô tạo ra, nhưng người có thể dừng chỉ có tôi mà thôi!”
“Ngày nào cô còn dùng danh nghĩa vợ của Khiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tong-lai-phat-dien-roi/337756/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.