“Có cần tôi phải nói lại không?”, đôi môi dày của anh cất lên một cách lạnh lùng.
Trợ lý cảm nhận được sự nguy hiểm trùng trùng áp xuống, nào dám nói thêm, vội vàng lắc đầu: “Không, không cần, tôi hiểu rồi”.
Cố Khiết Thần lườm anh ta một cái, thấy anh ta vẫn còn đứng đó, lại hờ hững buông thêm một câu: “Anh rảnh lắm à?”.
Trợ lý lắc đầu lia lịa: “Không, không, không, tôi vẫn còn rất, rất nhiều công việc phải làm, giờ tôi đi làm ngay đây… không làm phiền anh nữa”.
Vừa nói, anh ta vừa quay đầu rời đi.
Quay trở về chỗ ngồi của mình, trợ lý lau đi mồ hôi trên trán, rồi uống một ngụm trà sữa lớn cho bớt sợ!
Sau này, anh ta lúc nào cũng phải ghi nhớ, không bao giờ được nhắc chuyện của Hứa Tịnh Nhi trước mặt Cố tổng nữa!
Trong phòng làm việc.
Cố Khiết Thần lấy tài liệu giở được hai trang, nhưng chẳng thể xem được gì vào đầu, anh liền ném sang một bên, tựa người vào ghế, lấy từ trong túi áo vest ra một bao thuốc, anh châm một điếu đưa lên miệng, rít một hơi rồi nhả khói ra.
Khói thuốc mù mịt, làm mờ đi tầm nhìn của anh.
Chi bên nhà họ Cố đức hạnh như thế nào, đương nhiên anh biết rõ, nịnh hót, cay nghiệt, trọng giàu khinh nghèo, khoác lên mình cái mác quý tộc, làm toàn chuyện dơ bẩn, nếu như không phải ông nội anh yêu cháu thương con, muốn ông có người nhà bầu bạn, không cảm thấy cô đơn, thì anh cũng sẽ không tiếp nhận bọn họ, mở một mắt nhắm một mắt với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tong-lai-phat-dien-roi/337727/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.