Hứa Tịnh Nhi dụi mắt. Cô nhắm mắt lại rồi lại mở ra như không dám tin. Thế nhưng anh vẫn nằm yên ở đó. 
Giai đoạn đầu khi ở nước ngoài, cô cũng luôn mơ thấy Khiết Thần. Những mỗi lần gặp nhau, anh đều tỏ ra lạnh lùng, trịch thượng, chế nhạo và khinh thường cô khiến cô cảm thấy hết sức đau khổ. 
Sau này, có lẽ là do cô không muốn nghĩ về anh nữa nên dần dần trong giấc mơ của cô không còn bóng dáng của anh. 
Buổi tối hôm nay, cô lại mơ thấy anh rồi. 
Có lẽ lâu lắm rồi mới lại say nên cô chẳng có cách nào khống chế được cảm xúc từ sâu thẳm trong lòng. Thế nên, anh lại xuất hiện trong giấc mơ của cô. 
May mà…lần này anh không còn nhìn cô với vẻ lạnh lùng nữa. Anh không còn nhìn cô bằng vẻ chế nhạo nữa. 
Hứa Tịnh Nhi lại tiến sát lại một cách vô thức. Mắt cô nhìn chăm chăm vào khuôn mặt tuấn tú. Cô nhẹ nhàng đưa tay ra, chạm nhẹ đầu ngón tay lên lông mày của anh. 
Lông mày, mắt, mũi, môi, cô cứ thế khẽ sờ nhẹ khắp khuôn mặt anh. Cô sờ nhẹ nhàng như sờ vào một bức màng thủy tinh, chỉ sợ động mạnh là sẽ khiến nó vỡ ra. 
Khó khăn lắm cô mới có được một giấc mơ đẹp về Cố Khiết Thần, cô không muốn cứ thể mà tỉnh mộng. 
Cô đã quá nhớ Khiến Thần rồi sao? Tại sao…cảm giác đụng chạm này lại chân thật đến vậy chứ…Dường như cô có thể cảm nhận được cả hơi ấm đang truyền tới đầu ngón tay của mình, và cả hơi thở 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tong-lai-phat-dien-roi/337671/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.