“Hối hận…”.
Tiếng nỉ non thốt ra từ đôi môi mỏng, ánh mắt Cố Khiết Thần mơ màng, chợt ánh lên vẻ đau đớn, bàn tay ấn mạnh vào ngực.
Từ Soái vốn còn đang suy nghĩ hai từ mà anh đột ngột thốt ra, đang định hỏi có ý gì, thì nhìn thấy bộ dạng đó, lời đến miệng đành nuốt lại, vẻ mặt lo lắng nhìn anh: “Khiết Thần, sao thế? Chỗ nào không khỏe à?”.
Dù sao lúc trước anh cũng suýt mất mạng, Từ Soái trong chớp mắt liền trở nên vô cùng lo lắng: “Có phải là vết thương ở tim bị đau không? Hay là cái gì khác? Để tôi gọi điện cho bác sĩ…”.
Vừa nói, anh ta vừa lấy điện thoại ra, tay run đến nỗi rút mấy lần mới được.
Lúc đang định gọi điện, thì Cố Khiết Thần đưa tay ra ngăn anh ta lại: “Không phải vết thương bị đau, mà là… tim đau”.
“Thế có khác gì?”.
Vết thương của anh chẳng phải ở tim sao… chỉ cách có một chút, vậy mới dẫn đến việc anh thập tử nhất sinh, suýt chút nữa là đi gặp Diêm Vương rồi.
Cố Khiết Thần ngước mắt lên nhìn anh ta, môi mấp máy, giống như muốn nói gì đó, nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu, môi anh mím lại mặt sầm xuống, sau đó lấy chiếc điện thoại trong tay Từ Soái đi, ngón tay thuôn dài nắm lại, nói: “Hôm nay tôi gặp Hứa Tịnh Nhi”.
Câu nói này đã giúp Từ Soái gạt bỏ cảm giác lo lắng cho sức khỏe của anh, anh ta sững người mất mười mấy giây, rồi lại cẩn thận quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tong-lai-phat-dien-roi/2890868/chuong-817.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.