Người tên Khương tổng gật đầu, cởi áo vest, khoác lên người Lâm Khả Khả, kẹp chặt người đàn giãy dụa rồi đưa đi. Tác phong anh nhanh gọn dứt khoát nhưng trong đáy mắt đang có một ngọn lửa tức giận ngùn ngụt cháy. 
"Buông ra, buông ra. Niệm Nguyệt Sơ có người bắt cóc tôi. Mau cứu." 
"Khả Khả tôi đến cứu bà đây." 
Niệm Nguyệt Sơ đứng phắt dậy, tay cầm chai rượu, loạng choạng muốn đuổi theo nhưng lại nghiêng nghiêng vẹo vẹo như muốn đổ. 
Cố Thời Kha bất đắc dĩ đỡ lấy eo cô, lông mày nhăn vào nhau. 
"Khốn kiếp, cái cây này biết hoạt động à? Mau buông tôi ra, tôi phải đi cứu bạn tôi." 
Niệm Nguyệt Sơ khó chịu đẩy tay anh ra khỏi eo mình. 
"Cái cây chết tiệt này, mau buông tôi ra. Không buông là tôi... Tôi... " 
Niệm Nguyệt Sơ càu nhàu mà không được đáp ứng, chuyển sang đe dọa. 
"Làm gì?" 
"Tôi cắn này." 
Niệm Nguyệt Sơ với tốc độ bàn thờ đã hạ hàm răng xuống đúng vị trí, giữ nguyên quyết không buông. 
CốThời Kha nhìn vết cắn, lại di tầm mắt tới mái tóc dài của cô, âm thầm biến hóa. 
Niệm Nguyệt Sơ thay đổi rồi. Với hiểu biết của anh về cô, ít nhất để giữ đúng tuýp người anh thích, cô sẽ luôn để tóc đen dài. 
Cố Thời Kha cảm thấy mất mát, như thứ gì đó vô hình trước nay luôn thuộc về anh đang dần dần biến mất. Giống như hình bóng, cử chỉ và ánh mắt của cô lúc này. Rõ ràng ngay bên cạnh anh nhưng không còn biết 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tong-guong-vo-con-co-the-lanh-sao/2849824/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.