Chiều hôm sau…
Đúng 3h, một dáng người quen thuộc xuất hiện ở cổng nhà Bảo Nhi ấn chuông liên tục…
- Cái con bé này, làm gì thế không biết!
Mặt khác…
Trong nhà, Bảo Nhi nằm ngủ lăn lóc không biết trời đất cho tới khi…
Reng Reng Reng… Chuông điện thoại đã đổ tới lần thứ 3, Bảo Nhi nhăn nhó, vớ lấy cái điện thoại, chưa kịp để đầu dây bên kia nói gì, con bé đã lèm bèm:
- Ai mà vô duyên thế! Gọi lần đầu người ta đã không nghe rồi, sao còn cứ dai dẳng mãi! Mới sáng sớm đã làm ầm ĩ, phá bĩnh giấc ngủ của người ta… Mệt quá à!
Bên kia ngớ ra một lúc rồi gào ầm lên…
- Con bé kia, mày uống nhầm cái gì rồi! 3h chiều rồi còn sáng với ai, xuống mở cửa, nhanh!
- Ớ! Cho hỏi, ai đấy ạ?
- Mày tỉnh ngủ chưa? Vâng! Người vô duyên phá bĩnh giấc ngủ của mày chính là anh mày đây. Còn chưa xuống nữa!
- Á thôi chết! Tui quên, ông đợi xíu!
Bảo Nhi đá chăn, ba chân bốn cẳng lao xuống nhà mở cửa cho ông anh họ, vừa cười hề hề:
- Xin lỗi! Xin lỗi mà! Tui không có cố ý đâu!
- Mày để anh đứng đây bao lâu rồi biết không? Đen hết cả da dẻ người ta!
- Thôi đi ông anh! Biết ông đẹp rồi! Vào nhà đi!
- Bảo Như rảnh chứ?
- Đấy, vừa về là tìm đến tình yêu rồi! Ông về thăm tui hay thăm nó vậy!
Phong cốc đầu Nhi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-toi-o-day-roi-cau-bot-ao-tuong-di/2564155/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.