- Bảo Nhi! Hôm nay cậu về trước đi! Tôi có việc về muộn!
- Vậy à?! Có quan trọng không? Hay cho tớ ở lại nhé!
-Thôi, về đi kẻo muộn!
- Vậy mai tớ qua nhé! Tạm biệt cậu!
Nói rồi Bảo Nhi xách cặp về trước, Nhật Lâm ra cổng trường dựa lưng vào tường và chờ đợi… Tùng tùng tùng… tiếng trống báo hiệu kết thúc buổi học vang lên, điều này cũng báo hiệu một điềm dữ sắp ập đến với một con người vô(số) tội. Cái hay ở đây là người đó hoàn toàn không biết thần chết sắp tìm tới mình, còn rất yêu đời nữa nha!
- La la la la! Mấy hôm nay thoát khỏi cái ách thống trị của tên đại ma vương thật là khỏe quá đi!
- Thật tiếc quá đi! Đại ma vương đã trở lại mang sát khí theo bừng bừng, quyết không tha cho kẻ phản quốc!
Nghe thấy giọng nói không mấy thiện cảm, Anh Tuấn quay lại cười mếu máo khác hẳn với nụ cười nguy hiểm đầy ẩn ý của Nhật Lâm:
- Sao? Thoát khỏi ta vui lắm sao mà ngươi đang hí hửng gặp cái mặt tiền của ta thì bí xị vậy!
- Đâu có đâu, là vui mừng quá ý!
- Vậy tốt rồi! Nhân ngày gặp lại, chúng ta sẽ đi trà sữa một bữa do chính… nhà ngươi đãi! Và rồi ta nâng chân vàng lên xe ngươi tiễn ta về! Ok?
- Được!
Tuấn não nề trả lời. Cậu đủ thông minh để nhận ra nếu bây giờ phản kháng, Nhật Lâm sẽ không ngần ngại ra tay đánh cậu! Thôi dù gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-toi-o-day-roi-cau-bot-ao-tuong-di/2564133/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.