Thạch Mai ngủ đẫy giấc, khi tỉnh lại đã là lúc mặt trời lặn.
Nắng vàng buổi hoàng hôn chiếu lên ngói lưu ly đỏ tán ra những quầngsáng rực rỡ. Cửa sổ mở vừa lúc thấy được sắc trời tối dần, sắp tới chạng vạng. Bầu trời như khoác lên mình một tầng sa mỏng, trông thật mônglung. Giữa không trung trải dài vô tận, lạc một đôi chim tước hơi béongẩng đầu nhìn phương xa, không biết là đang nhìn ánh chiều tà dần tắt,hay đợi chờ vầng trăng sắp nhú.
Thạch Mai nghiêng người, một tay chống cằm ngắm nhìn cảnh trí động lòng người, cảm thấy tâm tình bình yên mà thỏa mãn lạ kỳ.
Trong viện truyền đến tiếng ‘leng keng’, như là tiếng chuông bạc … Haylà ai chơi nhạc? Thanh âm đứt quãng, lúc trầm lúc bổng, vậy mà có thểhợp lại thành một giai điệu lanh lảnh êm tai.
Thạch Mai xuốnggiường, mặc vào chiếc váy dài màu hồng cánh sen, tóc buông xõa xuống đầu vai, chân trần xỏ đôi guốc gỗ đi tới bên cửa sổ, thấy trong viện có một đám cô nương túm tụm lại.
“Chuyện gì thế?” Thạch Mai ra khỏiphòng, đi tới giúp vui. Trên bàn đá trong sân viện có đặt rất nhiềunhững chiếc bình bạc, to nhỏ cao thấp có cả. Hồng Diệp tay cầm hai chiếc đũa nhỏ, gõ vào từng cái bình một, âm thanh chính là từ đây mà ra.
“Đây là cái gì?” – Thạch Mai tò mò đi tới nhìn.
“Là phữu.” – Hồng Diệp cười nói – “Người giang hồ khi uống rượu sẽ dùng đũa gõ lên miệng bình rồi hát. Đây đều là mấy món đồ chơi lấy từ trongrương Thái hậu đưa tới, thú vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-toa-huong-phan-trach/45973/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.