Bạch Xá và Thạch Mai về kinh, dọc đường đi hai người chạy vội vàng, muốn tránh khỏi tai mắt giang hồ cũng như mấy kẻ đuổi giết.
Nhưng mà dọc đường đi, hai người đều cảm thấy bất ổn —— vì sao càng tới gần kinh thành thì thủ vệ lại càng nghiêm mật?
Châu thành phủ huyện đều có tầng tầng quan ải, Bạch Xá dọc đường cũng không thấy người của Quỷ Đao Môn… Trong lòng liền mơ hồ cảm thấy, có khả năng đã xảy ra chuyện gì rồi!
Một ngày này, hai người vào thành, cùng cưỡi một con ngựa chạy về cửa hàng hương.
Thạch Mai ngồi trước người Bạch Xá, nhìn xung quanh… Nàng lo lắng cho phòng hương, đã lâu không về nên rất nhớ mọi người trong nhà. Toản Nguyệt không biết thế nào, bọn Hồng DIệp có thuận lợi về nhà không, còn có Hương nhi, Tiểu Tịch Tử, cả Tiểu Phúc Tử… Đương nhiên, nàng cũng rất nhớ thái hậu. Từ biệt nhiều ngày như vậy, không biết thân thể thái hậu có tốt hay không, có dùng huân hương của nàng mỗi ngày hay không, bệnh phong thấp có còn tái phát hay không.
Bạch Xá nhìn ra Thạch Mai nôn nóng, thấp giọng nói bên tai nàng, “Mai Tử, xảy ra chuyện rồi!”
Thạch Mai sửng sốt, vội vàng quay đầu nhìn hắn, “Chuyện gì?”
“Ngươi xem, dân chúng bốn phía giống hệt quan sai giả dạng, đang theo dõi chúng ta.” Bạch Xá thấp giọng nói, dặn Thạch Mai, “Đừng nhìn, cẩn thận lộ.”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Thạch Mai thu hồi tầm mắt, hoảng hốt nói.
Rẽ qua góc đường là có thể nhìn thấy cửa trước của phòng hương và Quỷ Đao Môn … Nhưng trên đường vẫn vắng vẻ lạnh lẽo như trước, không có ai ra nghênh đón thì thôi đi, thế mà cửa lớn lại đóng chặt, trên đường là một tầng lá rụng dày như đã lâu không có ai quét tước, thoạt nhìn thật sự tiêu điều.
Bạch Xá nhíu mày, “Mọi người chuyển đi rồi.”
“A?” Thạch Mai không rõ, chỉ thấy Bạch Xá bảo nàng nhìn đầu ngõ, một bức tranh trắng, vẽ thanh tà đao.
“Đây là ám hiệu của Quỷ Đao Môn, ‘tà’ nghĩa là rời đi, ‘hoành’ là có người chết, ‘dựng thẳng’ là ở trong này!” Bạch Xá nói xong lại đè thấp giọng, “Hơn nữa chúng ta đã bị bao vây.”
Hắn vừa dứt lời liền có tiếng bước chân rầm rập đi về hướng này.
Thạch Mai cả kinh, đây là có bao nhiêu người? Hình như có cả thiên quân vạn mã xông tới!
Bạch Xá giữ chặt cương ngựa, nâng mắt nhìn, chỉ thấy trên đường trước sau hai đầu có vô số binh mã mặc áo quần có số cầm trong tay binh khí, có thể thấy được đều là người của quan phủ.
Một người giơ tay ý bảo dừng lại, trên mặt mang nét cười, bộ dạng ngạo nghễ ngẩng cao đầu, chính là Tần Hạng Liên đã lâu không gặp.
Thạch Mai vừa thấy là gã liền ngán, nhưng nhìn dáng vẻ ngạo nghễ này, hay gã đã hại người của phòng hương rồi?
“Ngươi không cần lo lắng người ở phòng hương.” Bạch Xá thấy Thạch Mai nhíu mày liền thấp giọng an ủi, “Nếu bọn Tần Điệp rời đi tất nhiên sẽ mang theo cả người của phòng hương nữa, không sao đâu.”
Thạch Mai gật đầu, phòng hương hình như cũng không còn người, chỉ là sao lần này Tần Hạng Liên lại có lá gan lớn đến thế? Chẳng lẽ hoàng thái hậu không ngăn cản gã sao?
“Đúng rồi.” Bạch Xá đột nhiên nghĩ ra, “Bây giờ ta đang là khâm phạm triều đình, mang tội lừa gạt công chúa.”
Thạch Mai cũng lập tức hiểu ra, chắc chắn Tần Hạng Liên sẽ lấy việc này để trả thù riêng.
“Công chúa… Đã lâu không gặp.” Tần Hạng Liên thúc ngựa đi tới, vừa cười vừa nói với Thạch Mai, “Nhiều ngày không gặp, công chúa gầy đi nhiều quá, một đường vất vả rồi. Ta nói công chúa là kim chi ngọc diệp tội gì phải cùng cái loại này bôn ba mấy ngày, ở nhà hưởng phúc không tốt hơn sao?”
Thạch Mai thấy gã múa mép khua môi liền phát cáu, thầm nghĩ sao người này đáng ghét thế?!
“Lên, bắt tên tặc tử Bạch Xá này lại!” Tần Hạng Liên trở mặt cực nhanh, ra lệnh một tiếng, quan binh liền rầm rập vây giáp.
Thạch Mai tức giận, “Khoan, các ngươi dám!”
Tần Hạng Liên không chút sợ hãi, bật cười, “Công chúa, đây là ý chỉ của hoàng thượng và hoàng thái hậu, không ai có thể làm trái.”
“Cái gì?” Thạch Mai không tin, thái hậu sẽ không bao giờ hạ ý chỉ như vậy, nàng nghi Tần Hạng Liên lừa người, lắc đầu nói, “Không thể nào!”
“Thánh chỉ đang ở trong tay ta.” Tần Hạng Liên nói xong liền ném qua cho Thạch Mai một cuộn giấy da.
Bạch Xá tiếp lấy, mở ra cho Thạch Mai xem… Quả nhiên bên trên viết Bạch Xá lừa gạt công chúa, tội ác tày trời, Quỷ Đao Môn tan rã, Bạch Xá giết không tha.
Chữ viết có phải của hoàng thượng không Thạch Mai không rõ, nhưng dấu ngọc tỷ chắc chắn là thật.
Thạch Mai vẫn không tin thái hậu sẽ hạ lệnh như vậy, cũng không biết là hoàng thượng nghe theo ý của Tần Hạng Liên —— hay là hoàng cung cũng đã xảy ra chuyện rồi? Không có khả năng, mới đi vài ngày, Tần Hạng Liên liền nắm toàn quyền lực? !
“Ta muốn gặp thái hậu.” Thạch Mai nói với Tần Hạng Liên.
“Được! Ta lập tức mang công chúa đi, thái hậu rất nhớ ngươi, cả ngày chẳng màng cơm nước.” Tần Hạng Liên khách sáo nói, “Nhưng phải tử hình Bạch Xá ngay tại chỗ mới có thể đi.”
Nói xong liền đưa tay ra ngăn, ý bảo đám lính không cần khách khí.
Thạch Mai thấy tình huống không ổn, quay đầu nhìn Bạch Xá, hắn vẫn mang vẻ mặt trì độn, hình như một chút cũng không thèm để ý.
“Ta còn ở đây, các ngươi ai dám lên?”
Thạch Mai rất hung hãn, Tần Hạng Liên khẽ nhíu mày, đang nghĩ phải làm sao bây giờ thì Bạch Xá sau nàng đã nhấn khẽ, “Đi!”
Nói xong liền thả người nhảy lên nóc nhà.
Tần Hạng Liên nhíu mày, Bạch Xá này thật quỷ quyệt, lập tức hạ lệnh đuổi theo. Bọn quan binh hùng dũng xông lên, Bạch Xá huýt gió, ngựa trắng chạy vào con ngõ nhỏ.
Ai sẽ đuổi theo một con ngựa? Tất cả mọi người chỉ lo bao vây nóc nhà không cho Bạch Xá đào tẩu.
Bạch Xá ôm lấy Thạch Mai, rất nhanh liền nhảy qua mấy nóc nhà bỏ xa đám truy binh. Khi chạy đến đường cái dẫn ra khỏi thành liền nghe thấy tiếng vó ngựa truyền đến, con ngựa trắng đang chạy như điên ra khỏi ngõ nhỏ.
Bạch Xá cười với đám truy binh đang trợn mắt há mồm phía sau, mang Thạch Mai nhảy xuống lưng ngựa, vung dây cương đi.
Tần Hạng Liên còn đang ở xa, vừa mới chạy ra đến đường cái, nghe thấy Bạch Xá và Thạch Mai đã chạy mất, giận dữ hét lên, “Còn không đuổi theo!”
Bạch Xá thúc ngựa chạy như điên, chuẩn bị mang Thạch Mai ra khỏi thành lại phát hiện đã có người bao vây quanh cổng thành. Lần này không phải là đám nhân mã của Tần Hạng Liên mà là người giang hồ, cầm đầu có mấy người khiến Thạch Mai phải nhíu mày —— Đoan Nghiễn và Phó Tứ.
Đám giang hồ này bây giờ không thể tin! Tuy không biết bọn chúng định làm gì nhưng việc chúng có ý xấu với Bạch Xá là điều nàng dám khẳng định.
Bạch Xá nhíu mày, biết chỉ chốc lát thôi đại quân của Tần Hạng Liên sẽ đuổi theo, không nghĩ ra rằng đám người giang hồ lại có thể cùng quan phủ cấu kết, sắc mặt hắn trầm xuống, chuẩn bị phá tan vòng vây, sợ Thạch Mai bị thương.
Còn đang nghĩ biện pháp, chợt nghe trên cổng thành phát ra tiếng cười lạnh gáy, “Ha ha! Các ngươi lại đi giúp ngụy quân tử, đến, nếm thử thiên lôi vang trời của gia gia đi!”
Sau đó gã thả mấy ống trúc xuống, từ trong ống trúc xì xì ra từng làn khói đen.
Vừa thấy ống trúc lại nghe tên nó là ‘thiên lôi vang trời’, đám người giang hồ lập tức tản ra hai bên, nhìn chăm chăm gã trên cổng thành, râu ria xồm xoàm nhưng rất có thần thái, dáng người khôi ngô cầm một thanh đại đao, đằng đằng sát khí—— đạo tặc Quan Lạc Thiên!
Bạch Xá thấy Quan Lạc Thiên nháy mắt với mình, biết khói đen kia chỉ là thủ thuật che mắt, cơ hội vừa đúng, phóng ngựa mang Thạch Mai chạy như điên ra phía cửa thành.
Đại môn rộng mở, người giang hồ đều tránh ở hai bên, chờ đến khi phản ứng lại được, ngựa của Bạch Xá đã lao ra ngoài thành rồi.
Đám người giang hồ vừa tụ lại định đuổi theo, chợt nghe Quan Lạc Thiên ồn ào, “Thiên lôi vang trời’ là giả, ‘kinh lôi’ này mới là thật !” Nói xong lại thả hai ống khói xuống dưới.
Đám giang hồ còn tưởng rằng gã lừa bịp, cũng không tin, tiếp tục xông lên phía trược… Chợt nghe mấy tiếng rầm rầm.
Mọi người cả kinh chạy trốn, che mặt sợ bị thương, thế nhưng đợi nửa ngày cũng chỉ có thế, nhìn lại, đều tức giận đến dậm chân ——chỉ là pháo thôi!
Muốn đuổi theo nhưng người làm gì còn bóng dáng!
Lúc này, đội nhân mã của Tần Hạng Liên cũng đuổi tới, thấy một đám giang hồ cũng ngăn không được một người Bạch Xá, chỉ biết lần này lại để cho hai người bọn họ chạy mất, thẹn quá hoá giận, hạ lệnh truy bắt khắp toàn thành.
Mà lúc Phó Tứ nhìn lại. Quan Lạc Thiên cũng đã biến mất không thấy tung tích!
“Không ngờ được nhỉ!” Vài tiền bối giang hồ đều oán giận, không nghĩ rằng Bạch Xá là người đứng số một số hai trên giang hồ mà lại có ngày lưu lạc đến mức đánh bạn với kẻ như Quan Lạc Thiên.
“Cái này gọi là ‘vật hợp theo loài’.” Có tiểu bối chướng mắt Bạch Xá nhân cơ hội này nói lời xúc xiểm.
Chỉ có Phó Dĩnh đứng một chỗ sầm mặt, trông như không hờn cũng chẳng giận, Bạch Xá vì Trần Thức Mi mà biến thành bộ dạng gì? Biến thành khâm phạm triều đình, bị người giang hồ đuổi giết, chỉ vì một nữ nhân!
…
Lại nói Bạch Xá mang Thạch Mai chạy ra khỏi thành, đi rất xa rồi Quan Lạc Thiên mới dùng khinh công đuổi theo. Quan sát tình hình xung quanh, dẫn hai người vào một khu rừng.
“Ta đã sớm rõ đám giang hồ kia là lũ cặn bã ngụy quân tử rồi mà!” Quan Lạc Thiên trông có vẻ rất sảng khoái, cười ha hả.
Bạch Xá nhìn gã, “Mắt đỡ chưa?”
“Đỡ rồi, cho nên đến trả lại ngươi ân tình.” Quan Lạc Thiên nói xong, thấy bộ dạng Thạch Mai cúi đầu đầy tâm sự, liền cười túm nàng, “Ai, cô gái, bọn nữ nhân phòng hương đều rời đi rồi, không sao hết, yên tâm đi!”
Thạch Mai hồi thần, “Thật sao? Họ đang ở đâu?”
“Đều ở trong, may là bà Hoắc tỉnh táo, mang mọi người đi, Tần Điệp với con nhóc váy hồng cũng ở đó rồi, hai người bọn họ vừa rồi vượt qua chúng ta phá vây!” Quan Lạc Thiên thu đao, khoát tay với Bạch Xá, “Ta tính trả lại ngươi nhân tình, cũng không ở chỗ này cho ngươi thêm phiền, chúng ta ngày sau tái kiến!”
Bạch Xá chắp tay nói với gã, “Bảo trọng!”
Quan Lạc Thiên gật đầu, khoan thai rời đi.
Thấy gã đi xa, Thạch Mai mới tò mò hỏi, “Gã ta rốt cục là người tốt hay người xấu vậy?”
Bạch Xá mỉm cười, “Người giang hồ ấy mà, rất khó dùng hai chữ tốt xấu để hình dung, chỉ cần không nợ tình, ngày sau có thấy hay không cũng không sao cả.”
Nói xong liền kéo Thạch Mai lên núi, lúc hai người đi tới khe núi, mắt thấy chính là đoạn nhai liền quẹo vào trong đường nhỏ, đường quanh co, tầm nhìn cũng dần trống trải.
Thạch Mai thấy trước mắt là vực sau lưng là rừng, giữa đó có một tòa nhà, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng người lác đác.
“Đây là toà nhà của Quỷ Đao Môn.” Bạch Xá giải thích cho Thạch Mai, “Nhưng vẫn chưa xây xong, dù sao thời gian làm cũng ngắn. Nơi này là dùng để tị nạn, bên trong cất trữ lương thực và quần áo, ở rất tốt!”
Thạch Mai cũng đến là bội phục với suy nghĩ quá chu đáo của Bạch Xá.
“Mai Tử!”
Quả nhiên sau khi vào cửa liền nhìn thấy Toản Nguyệt và Hồng Diệp từ trong chạy ra.
Hồng Diệp vừa tách ra không đến vài ngày, Toản Nguyệt là đã lâu không gặp, Thạch Mai nhanh chóng chạy tới ôm lấy hai người.
Hương Nhi cũng chạy ra , “Tiểu thư, ngươi đã trở lại rồi, bọn ta còn tưởng các ngươi đã xảy ra chuyện chứ.”
Sau lúc hỗn loạn nhốn nháo, mọi người bắt đầu nói mấy chuyện gần đây, nghi hoặc không thôi.
“Tiểu thư, làm sao thái hậu có thể hạ chỉ niêm phòng cửa hàng hương chứ! Còn muốn bắt mọi người đi, hơn nữa còn bảo Tần Hạng Liên tới bắt người!” Hương Nhi bất bình, “May mà Hứa công tử với dì Hoắc dẫn chúng ta đi, bằng không đã bị Tần Hạng Liên bắt rồi.”
“Ngươi nói… Thái hậu sai Tần Hạng Liên tới bắt các ngươi?” Thạch Mai kinh ngạc, “Không thể nào! Người thái hậu ghét nhất chính là Tần Hạng Liên.”
“Mọi chuyện đúng là không thích hợp!” Hứa Hiền cũng đi ra, nói với Bạch Xá, “Mấy hôm trước ở phụ cận hoàng thành điều động rất nhiều binh mã, hình như là điều chỉnh binh lực, mà thời gian trước hoàng thượng mắc một căn bệnh lạ, lâu rồi không vào triều làm cho lòng người hoảng sợ.”
“Bệnh lạ?” Thạch Mai vừa nghe mấy lời này, lập tức cảm thấy đã xảy ra chuyện khác thường, kéo tay Bạch Xá, “Ta muốn đi gặp thái hậu!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]