Thạch Mai vừa mang người tới tiền đường liền thấy thủ lĩnh bộ khoái nha môn Vương Hoa đứng chờ từ bao giờ, thấy Thạch Mai đi ra, hắn đi tớihành lễ, “Vương Hoa chào công chúa.”
“Vương bộ khoái không cần đa lễ.” Thạch Mai bảo hắn đứng lên, hỏi, “Ta nghe nói, hôm qua Đô úy đại nhân bị sát hại?”
“Không sai.” Vẻ mặt Vương Hoa nghiêm trọng, Thạch Mai cũng công nhậnviệc này không dễ làm, Trà Kiệt tốt xấu gì cũng là hoàng thân quốcthích, chết ở địa bàn của hắn, đương nhiên hắn phải gánh một phần tráchnhiệm. Làm quan ở kinh thành cũng không phải dễ, hơn nữa hắn chỉ là mộtbổ khoái nho nhỏ, sơ sảy một chút, liền gánh hết tội rồi.
“Vương bộ khoái tới tra án sao?” Thạch Mai hỏi.
“Đúng… Không biết công chúa có manh mối gì có thể cung cấp không?”Vương Hoa hỏi, “Ta nghe gia tượng bỏ chạy nói, hung thủ là một nam tửmặc áo trắng mang ngân đao, võ công cao cường!”
Thạch Mai nhíu mày, hỏi lại, “Không ai thấy rõ ràng diện mạo sao?”
“Không có.” Bộ khoái lắc đầu, “Người nọ không nói hai lời trực tiếpgiết Đô úy, không phải cướp tiền, giống như có tư oán!” Vương Hoa nóixong, lại hỏi Thạch Mai, “Đúng rồi công chúa, Trà Đô úy vì sao đêm qualại đi tới cửa hàng hương?”
Thạch Mai cười bất đắc dĩ “Khôngdối gạt ngươi, ta cũng không rõ, đại khái là Đô úy đại nhân khách khí,cửa hàng hương này của ta từ lúc khai trương đến giờ hắn chưa từng tới,lần này vừa vặn đi ngang qua nên ghé vào, hắn cũng không nói chuyện gìquan trọng cả, hàn huyên vài câu, ta tặng hắn một bình lư hương, hắnliền đi.”
“Ồ?” Vương Hoa nghe cũng hiểu được có chút kỳ quái,liền hỏi Thạch Mai, “Hôm qua, Trà Kiệt đại nhân không có chỗ nào thất lễ chứ?”
Thạch Mai lắc đầu, “Ta cũng không thấy hắn thất lễ chỗnào, ta và Trà Kiệt đại nhân cũng coi như có quen biết, tuy rằng chưatừng gặp mặt, nhưng nghe người ta kể không ít chuyện về hắn, người nàythích nói giỡn, bởi vậy hắn nói cái gì ta cũng không để trong lòng.”
Vương Hoa nhăn mày, nhìn gia tượng Trà Phủ.
Lúc gia tượng này báo quan, gã nói Trà Kiệt tới chỗ Thạch Mai, nói mấycâu mạo phạm công chúa, sau đó có người ở Bạch gia đến, Đô úy đại nhânliền bỏ đi … Trên đường bị người ám sát bỏ mạng, sớm đã nghe đồn Bạch Xá của Bạch gia và công chúa có quan hệ mờ ám, lại là người mặc áo trắngmang ngân đao võ công cao cường, bởi vậy hoài nghi nói là do Bạch Xálàm.
Nhưng sau khi nói chuyện với Thạch Mai, trong lòng VươngHoa liền dựng thẳng, công chúa này không đơn giản, một câu cũng chưa lộra cái gì, rất kín kẽ.
Nếu gặp phải người thường, hắn còn cóthể nghiêm khắc ép hỏi vài câu, nhưng đây là công chúa, hắn có mười lágan cũng không dám đâu, thầm cân nhắc trong lòng… Việc này, tốt nhất mời người có địa vị cao đến giải quyết.
Vừa nghĩ tới đây, hắn chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng xe ngựa vang lên, một giọng nói tinh tếtruyền tới, “Tứ Vương gia, Vương phi đến…”
Diệp Son và Toản Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, thầm kêu không tốt, Tần Hạng Liên lúc này tới làm gì.
Thạch Mai thật ra cũng không giật mình, nàng đã sớm đoán được, tất nhiên lúc này Tần Hạng Liên phải tới tranh thủ rồi.
Quả nhiên, xe ngựa dừng lại, màn xe nâng lên, Tần Hạng Liên đi xuống, mà Trà Phúc phía sau đeo khăn tang, khóc lóc theo vào.
Diệp Son vừa thấy liền phát hỏa, cửa hàng náo nhiệt sắc hồng vừa khaitrương, lụa màu còn chưa phai đâu, Trà Phúc lại dám mặc đồ tang tới đây, thế này thì cửa hàng về sau còn ai dám đến?! Chuyện Trà Kiệt đã chếtđúng là thật, nhưng không chừng gã ta còn đắc tội với nhiều người lắmđấy, lấy phòng hương ra làm nơi trút giận sao? Người vương phủ này thậtđúng là con cóc, ai cũng là cóc hết!
Thạch Mai tự nhiên biết Diệp Son không vui, đưa tay giữ chặt nàng, ý bảo nàng —— nhẫn nại!
Diệp Son nhìn nghẹn ức, đứng sang bên cạnh không nói chuyện để tránh bực mình, lại gây thêm chuyện phiền phức cho Thạch Mai.
Toản Nguyệt và Thạch Mai trao đổi ánh mắt, phải cẩn thận ứng phó.
Tần Hạng Liên đi đến, Loan Cảnh Nhi phía sau đỡ Trà Phúc đã khóc lên khóc xuống.
Thạch Mai cũng biết, Trà Phúc rơi nước mắt là thật, dù sao cũng là anhtrai ruột. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, trong lòng Trà Phúc hẳn làcực kỳ rõ ràng, Trà Kiệt vì sao lại đến phòng hương? Là vì thay nàng tara mặt!
Tần Hạng Liên đi vào trong, quay đầu lại, lúc trướcThạch Mai thấy hắn vẫn có thể hành lễ với hắn, nhưng mà lần này, ThạchMai chỉ nhìn thẳng chứ không hề thi lễ.
Cái này cũng không có gì đáng trách, dù sao, luận thân phận hai người hẳn không chênh lệch lắm.
“Vương gia.” Vương bộ khoái vừa thấy Tần Hạng Liên đến, chạy tới hànhlễ, trong lòng nghĩ, tốt lắm, Vương gia chống lại công chúa.
Tần Hạng Liên thấy Thạch Mai, cũng không có phản ứng gì, chỉ mới mấyngày không gặp nhưng đã giống như hai người xa lạ. Mà nghĩ lại cũngthấy, hắn đã sớm không còn ấn tượng gì với Trần Thức Mi rồi, khỏa “Kimchi ngọc diệp” trước mắt này, giống như quen nhưng cũng giống như ngườilạ.
Thạch Mai đã sớm chuẩn bị trong lòng, Tần Hạng Liên khẳngđịnh không có hảo tâm, Loan Cảnh Nhi thì tới châm ngòi thổi gió, TràPhúc lại hận mình đến tận xương tuỷ. Ba người này hôm nay tới tất nhiêntới là để gây khó dễ cho mình, trong phòng hương ngoại trừ mình ra,không ai có kim bài miễn tử để có thể đắc tội được ba vị này, nói cáchkhác, hôm nay một mình mình phải chiến đấu hăng hái, cần tốc chiến tốcthắng mới được.
Nghĩ đến đây, Thạch Mai tiếp nhận Tiểu Phúc Tửtừ tay Hương Nhi, nói, “Các ngươi bận việc gì thì đi làm đi, ở đây tatiếp là được.”
Mọi người sửng sốt, Diệp Son nhíu mày, ToảnNguyệt bên cạnh dùng ánh mắt ám thị, Diệp Son cắn răng, Toản Nguyệt kéoDiệp Son và chúng nha hoàn đi.
Hương Nhi vẫn lo lắng cho Thạch Mai, Thạch Mai nhăn mày với nàng — đi đi.
Hương Nhi đành xoay người đi ra, Trung bá ở lại, dù sao cũng là lãonhân, lại là người của Thái Hậu, đứng ở chỗ này không nói lời nào, cũngcó thể áp trận.
Ra khỏi phòng, Diệp Son bắt đầu lên tiếng mắngchửi, “Đám người kia là có ý gì, mãi mới mở được cửa hàng buôn bán, giờlại hỏng rồi sao?!”
“Nhưng mà chúng ta để lại một mình công chúa đối phó với bọn họ liệu có ổn không?” Vài nha hoàn cũng không yên.
“Yên tâm.” Toản Nguyệt an ủi mọi người, “Mai Tử tự có biện pháp! Chúng ta đừng gây phiền phức cho nàng nữa.”
“Bằng không, chúng ta đi cầu Thái Hậu đi?!” Hương Nhi vỗ tay một cái.
“Đúng đúng đúng!” Nhiều nha hoàn gật đầu.
“Không được!”
Lúc này, chỉ thấy từ trên có người nhảy xuống, đúng là dì Hoắc.
“Dì Hoắc?” Toản Nguyệt giật mình.
Dì Hoắc khoát tay, cười, “Việc này tâu lên hoàng thái hậu thật khôngsáng suốt, các ngươi cũng đừng nóng vội, chúng ta cứ nhìn xem Tiểu MaiTử xử lý như thế nào.”
Các cô nương đành im lặng, trốn sau tấm bình phong nghe lén.
…
Thấy Thạch Mai đuổi mọi người đi, Tần Hạng Liên cũng cảm thấy ngoài ýmuốn, một chiêu này nhìn như làm giảm thanh thế nhưng trên thực tế lạilà biện pháp hay, Thạch Mai một người ứng phó, khi ấy mình sẽ không dễnhúng tay… Nếu làm không khéo liền trở thành vương phủ ức hiếp phònghương nhà nàng rồi.
Thạch Mai ngồi xuống, có hạ nhân đến phụng trà.
Toản Nguyệt chỉ gọi người đưa lên hai phân trà, một phần cho Vương bộ khoái, một phần cho Thạch Mai.
Tần Hạng Liên có chút xấu hổ, Thạch Mai cũng không mời hắn ngồi, nhẹnhàng xoa đầu Tiểu Phúc Tử, hỏi, “Vương gia đi ngang qua sao?”
Tần Hạng Liên sờ cằm, đi tới ngồi xuống ghế cho khách, nói, “Ta đến tra án tử của Trà Kiệt.”
Thạch Mai hỏi, “Mang hai vị phu nhân tới tra án sao?”
Trà Phúc giương mắt hận trừng Thạch Mai, “Ta phải tìm ra hung thủ giết người anh trai ta, đem gã bầm thây vạn đoạn.”
Thạch Mai nhìn nàng ta chăm chăm, gật đầu, “Đúng vậy, thế gian nàykhông có gì quan trọng hơn thân nhân, cũng không biết Trà Đô úy vì saolại gặp tai họa bất ngờ. Sáng nay ta còn đang ngồi nghĩ, sao Trà Đô úylại đột nhiên đến thăm cửa hàng hương của ta? Nếu hắn không đến, khôngđi ngang qua vùng kia, không biết có thể may mắn thoát khỏi cái chết hay không? Nên trách hung thủ, cũng nên trách ông trời, ngươi nói ông trờisao lại cố tình để Đô úy vô duyên vô cớ đến đây thăm ta cơ chứ?”
Thạch Mai nói xong, sắc mặt Trà Phúc trắng bệch, Loan Cảnh Nhi thì quáthông minh, hơn nữa nguyên bản Trà Phúc tức giận cũng là do nàng ta thổi gió bên tai, vốn nghĩ lần này Trà Phúc đến sẽ liều mạng đấu với ThạchMai… Không nghĩ tới Thạch Mai không những không lớn tiếng doạ người, còn lập tức áp chế khí diễm của Trà Phúc. Trà Phúc này trong lòng đã sinhtâm ma, ngàn trách vạn trách, đều tự trách mình mê tâm, để anh trai mình tìm Thạch Mai gây phiền toái, mới gặp phải sự tình này.
LoanCảnh Nhi biết không đúng, đứng một bên khuyên nàng ta, “Trà Phúc, hiệntại đừng nghĩ nữa, bắt lấy hung thủ báo thù cho Đô úy mới là đúng đắn!”
Trà Phúc vừa nghe, giống như đột nhiên tỉnh lại, ngẩng đầu, “Đúmg! Bạch Xá đâu? Ngươi gọi hắn đi ra, nhất định là hắn giết anh trai của ta!”
Thạch Mai ôm Tiểu Phúc Tử, nghi hoặc xem nàng ta, “Bạch Xá?”
“À…” Vương bộ khoái cũng nhìn ra tình thế, vương phủ có ba người,ở đâylại chỉ có một mình Thạch Mai, một cô nương điềm đạm đáng yêu, nếu lọtvào tai hoàng thượng hay hoàng thái hậu thì mình cũng bị lây oan là gâykhó dễ cho công chúa rồi, vậy là hắn hơi nghiêng về Thạch Mai. Hắn nhỏgiọng giải thích, “Gia tượng phủ Đô uý nói, gã nhìn thấy kẻ giết người,mặc áo trắng mang ngân đao, công phu rất cao cường, cho nên chúng tacũng hoài nghi, có thể là Bạch Xá.”
Thạch Mai cười, “Nếu hoài nghi là Bạch Xá, tại sao không tới Bạch gia đối diện hỏi đi? Đến tìm ta làm gì?”
“Chúng ta vừa mới đến hỏi, môn quan nói là trang chủ không có ở đây.”
“Bạch Xá xa nhà hơn nửa tháng rồi.” Thạch Mai gật đầu, “Phải ít lâu nữa mới về cơ, ngươi có thể đi tra, nếu tối hôm qua hắn có bên ngoài, vậythì không phải Bạch Xá.”
Vương Hoa gật đầu, lại nghe thấy TầnHạng Liên nói, “Bạch Xá võ nghệ cao cường, cho dù hắn ở ngoại thành, đến một chuyến cũng là tự nhiên.”
Thạch Mai cũng cười thầm, hỏi Tần Hạng Liên, “Vương gia, gia tượng này ngươi có thể đánh thắng không?”
Tần Hạng Liên sửng sốt.
Chợt nghe Thạch Mai hỏi gia tượng phủ Đô uý, “Các ngươi đông người nhưvậy, nếu hợp sức lại, có thể đánh thắng Vương gia không?”
Vàigia tượng liên tục lắc đầu, nhanh chíng nói Vương gia võ công cái thế,đừng nói bọn họ vài người, cho dù đông gấp vài lần, cũng đánh không lạiVương gia đâu.
Thạch Mai nhìn Tần Hạng Liên.
Tần HạngLiên trong lòng đã tự hiểu được dụng ý của Thạch Mai, nhưng hắn có thânphận, làm sao có thể thừa nhận đánh không lại vài tên gia tượng, bởi vậy chỉ đành gật đầu.
Thạch Mai quay đầu lại hỏi Vương Hoa, “Vương bộ khoái, công phu của Bạch Xá ngươi đã nhìn qua chưa?”
“… Ha ha, Bạch trang chủ là cao thủ số một trong võ lâm, ta muốn cùnghắn giao thủ, còn toàn mệnh sao? Chưa từng giao thủ, nhưng từng nghequa.”
Thạch Mai gật đầu, lại hỏi gia tượng, “Các ngươi nhìn thấy Bạch Xá giết người?”
“Hung thủ đeo mạng che, thấy không rõ dung mạo, nhưng mà…”
Thạch Mai không chờ bọn họ nói xong, liền thở dài cắt ngang, gọi bộ khoái, “Vương bộ khoái.”
“Ơ? Dạ.” Vương hoa nghĩ trong lòng, hương phấn nương nương này bá khíqua, hắn từng đứng xa nhìn qua thái hậu, tư thế uy nghiêm đứng đắn kiarất giống, khó trách thái hậu lại thích nàng.
Thạch Mai mở miệng, “Hung thủ không phải Bạch Xá.”
“Ngươi cho rằng hắn là người tốt, đương nhiên ngươi sẽ bao che chohắn.” Trà Phúc tức đến hồ đồ, mở miệng liền mắng, “Ta xem là các ngươihợp mưu giết anh trai ta.”
Thạch Mai nhệc khóe miệng cười, “Trà Phúc, ngươi có biết mình đang nói cái gì không? Hôm nay ngươi thươngtâm muốn chết ta có thể không so đo với ngươi, nhưng chỉ bằng ngươi đểtang đứng trong cửa hàng hương của ta, ta có thể trị tội ngươi.”
Trà Phúc thẹn quá hoá giận, Tần Hạng Liên bên cạnh trừng mắt nhìn nàng ta một cái, nàng ta mới cắn răng im miệng.
Thạch Mai thấy Trà Phúc bị ức nghẹn, nói, “Ngươi từng nhìn qua công phu của Bạch Xá, hẳn là cũng biết chứ?”
Trà Phúc im miệng không nói.
Thạch Mai đảo mắt nhìn Vương Hoa, “Đầu tiên, võ công của Bạch Xá vôcùng tốt, ít nhất so với Vương gia tốt hơn không phải một hay hai lần,Vương gia có thể giết sạch gia tượng, thế sao kẻ kia lại thả người? Tiếp theo, nếu là che mặt, chứng tỏ không muốn bại lộ thân phận, che môngmặt còn mặc áo trắng cầm ngân đao, hắn sợ người khác không biết hắn làBạch Xá sao? Vương bộ khoái, ngươi cảm thấy một kẻ ngu ngốc như thế cóthể lên làm trang chủ của thiên hạ đệ nhất trang sao?!”
“Này…” Vương bộ khoái cười gượng hai tiếng.
“Trên đời này người mặc áo trắng mang ngân đao hẳn là không ít đo?”Thạch Mai nói đúng lý hợp tình, “Phòng hương của ta với Bạch gia là đốidiện, ta với Bạch Xá là bằng hữu, Bạch Xá là anh hùng, sẽ không làm loại chuyện dấu đầu hở đuôi này, việc này thực ra rõ ràng là vu oan. Vươngbộ khoái, không có chứng cớ đừng nói bậy, dù ta không làm được gì, nhưng người trong Bạch gia đều là người nổi danh trên giang hồ, không phảingười ngươi tùy tiện có thể đắc tội, cẩn thận người ta trị ngươi.”
Phía sau bình phong, chúng nha đầu nghe xong đều cảm thấy hết sức hả giận.
Dì Hoắc cũng gật đầu.
Mà đồng thời, trong phòng còn có không ít cao thủ Bạch gia đang nghelén, mọi người nhìn nhau —— Thạch Mai làm trang chủ phu nhân là hợp quánha!
Mà trong đại sảnh, tình thế cũng thay đổi bất ngờ, mọingười ở đây không ngốc, kỳ thật vừa nghe gia tượng nói, hung thủ ám sátbuổi tối mang mạng che mặt lại mặc áo trắng cầm ngân đao, liền thấy kỳquái.
“Sao ngươi lại đổi hướng, anh trai ta chết cứ không minh bạch thế sao…” Trà Phúc còn muốn cãi.
Thạch Mai lắc đầu, nói, “Trà Phúc, ta hiểu ngươi đau lòng, nhưng ngươicũng là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, ngươi muốn tùy tiện tìm ngườingươi hận đền mạng cho anh trai ngươi, hay là muốn tìm ra hung phạm báothù cho anh trai ngươi? Sát hại Đô úy đại nhân, có thể là tư oán, cũngcó thể là hướng về phía chị em các ngươi hoặc là ngọn núi mà chị em cácngươi dựa vào, ngươi có từng cẩn thận nghĩ tới không?!”
Trà Phúc chấn động.
Thạch Mai nói tiếp, “Trà Kiệt vì sao lại đến cửa hàng của ta, có baonhiêu người biết? Muốn giết hắn chỉ cần phục kích trên đường… Chuyện này giống như đã sớm lên kế hoạch, ngươi đến nơi này tìm manh mối, khôngbằng tự suy nghĩ lại xem có ai khả nghi không, để Vương gia điều tra rõràng cho ngươi. Tại sao lúc nên khóc lóc om sòm ngươi lại làm nũng, lúcnên làm nũng ngươi lại nháo hết lên vậy?”
“…”
Âm thanh này phát ra từ cổ họng Vương bổ khoái, hắn biết như vậy không đúng, nhưng vẫn rất muốn cười.
Sau bình phong, Diệp Son và đám Toản Nguyệt đều che miệng.
Thạch Mai nâng mắt nhìn Loan Cảnh Nhi, nói, “Nếu ngươi là Vương phitương lai, người thông minh nhìn thấu triệt, nên khuyên nhủ muội tử nàycủa ngươi mới phải, tại sao lại lấy nàng ra làm bia?”
Loan Cảnh Nhi đỏ mặt, nhìn Thạch Mai, “Ngươi có ý gì?”
“Ý ở trong lời.” Thạch Mai nói thẳng, “Mọi người ai nghe cũng có thể hiểu.”
Tần Hạng Liên xem rất thú vị, một hồi cảm thấy con gái cãi nhau đều có ý tứ như thế.
Thạch Mai cũng nhìn Tần Hạng Liên một cái, một khắc hắn bước vào cửakia, trong mắt liền chảy qua rất nhiều cảm xúc, có xấu xa tính kế, cócảm thấy buồn cười, có tìm tòi nghiên cứu và nghi hoặc … Duy nhất khôngcó, chính là đau lòng với Trà Phúc đang để tang anh trai kia…
Thạch Mai âm thầm thở dài, loại nam nhân này, tình yêu tới rất dễ dàng,cho nên hoàn toàn không biết quý trọng, không biết tôn trọng.
“Công chúa nói có lý.” Vương bộ khoái cũng là kẻ lanh lợi, đã sớm nhìnra tình thế nghiêng về bên nào, Trà Phúc và Thạch Mai trước kia đều làngười vương phủ, đại khái cũng có tư oán. Lần này, rất có thể là TràPhúc xúi bẩy Trà Kiệt đến gây phiền toái. Trần Thức Mi như vậy lợi hạinhư vậy, tự nhiên sẽ không ăn thiệt, Trà Kiệt vô công mà phản, lại ởtrên đường bị người ám toán. Hung thủ kia giả dạng làm Bạch Xá, che mặthãm hại… Nhưng cuối cùng là nhằm vào Bạch Xá, công chúa, Vương gia, haylà Trà Phúc, thậm chí là Tĩnh phi, Hoàng Thượng… Cái này khó mà nói.
“Meow ~” chính lúc này, Tiểu Phúc Tử ở trong lòng Thạch Mai kêu lên một tiếng.
“Meo meo.” Tiểu Phúc Tử cọ cọ Thạch Mai, vờn ống tay áo nàng giống như muốn cùng nàng chơi đùa.
Thạch Mai vỗ quai hàm béo mập của nó, nhưng thủy chung không cười… Dùsao Trà Phúc đang tang anh trai, người ở chỗ này thương tâm muốn chết,nàng không vô tâm cho nên cười không nổi.
“Vương bộ khoái,phiền ngươi tra án.” Thạch Mai nói với Vương Hoa, “Trà Kiệt là mệnh quan triều đình, lại là hoàng thân quốc thích, nếu có cái gì cần ta hỗ trợ,cứ phái người tới thông báo là được.”
“Không dám không dám!”Vương bộ khoái chạy tới hoàn lễ, cùng Thạch Mai cáo từ, vừa muốn rời đi, trước khi đi, còn hỏi Trà Phúc, “À, Vương phi, muốn đi nhận thi thểkhông? Còn có vật tuỳ thân nữa?”
Trà Phúc trong mắt có lệ, laumột phen rồi gật đầu, đứng dậy muốn đi theo, Loan Cảnh Nhi đến đỡ, TràPhúc lại theo bản năng tránh đi, trong lòng Trà Phúc dĩ nhiên bị một câu “Gây hãm hại” của Thạch Mai đánh thức… Đúng vậy, mình ép buộc cái gì?! Cho dù Trần Thức Mi đã chết, Vương phi tương lai là ai?! Là Loan CảnhNhi không phải mình!
Mọi người đi theo ra ngoài, Tần Hạng Liên nhẹ nhàng vỗ tay khen ngợi, “Công chúa, lợi hại.”
Thạch Mai vốn rất muốn nói với hắn, kỳ thật người khởi xướng chính làhắn, nam nhân nếu không phải bởi vì nữ nhân vì hắn tranh giành tình cảmmà đắc chí, thường xuyên khuyên giải công bằng, cũng không đến mức gâyra những chuyện thị phi như vậy. Nhưng nghĩ rồi lại nghĩ, phí lời vớihắn có tác dụng gì? Hắn lại không có tâm, liền nói với Trung bá haitiếng, “Tiễn khách.” Nàng xoay người rời đi.
Tần Hạng Liên cười truy vấn, “Bạch Xá có chỗ nào tốt? Hắn xác thực rất anh tuấn cũng cónhiều vàng, nhưng mà hắn có ta cũng có, ta còn có địa vị cao sang, vìsao ngươi chọn hắn mà không chọn ta, điểm ấy ta vẫn không rõ.”
Thạch Mai nhìn hắn một cái, “Vương gia sao lại oan uổng người tốt như vậy?”
Tần Hạng Liên sửng sốt, Thạch Mai cười, “Là Vương gia không cần Thức Mi, ngựa tốt không ăn lại cỏ cũ.”
“Nhưng này còn có một câu ‘Con thỏ không ăn cỏ gần hang’ mà.” Tần Hạng Liên cười chỉ vào cửa đối diện.
Thạch Mai cười, “Cho nên Bạch Xá không phải con thỏ, ta cũng khôngphải.” Nói xong, cũng không quay đầu lại liền bỏ đi, Trung bá mỉm cườiđi tới tiễn khách, một trận thắng rất ngoạn mục, Thạch Mai thông minhchọn xuống tay từ Trà Phúc, một kích phản lại.
…
Trong ngự hoa viên hoàng cung, có thị vệ một năm một mười đem chuyện xảy ra ở cửa hàng hương bẩm báo lại cho hoàng thái hậu, hoàng thái hậu nghexong, vừa lòng gật đầu, xoay mặt nhìn Trà Tĩnh, “Tĩnh phi, ngươi cảmthấy thế nào?”
Tĩnh phi thông minh hơn Trà Phúc rất nhiều, nàng không vì chuyện này đi tìm hoàng đế, hoàng đế sợ nhất là hoàng tháihậu, việc này sẽ dễ dàng làm cho hắn rơi vào thế khó xử, bởi vậy trựctiếp tìm đến hoàng thái hậu. Nay cũng nghe xong … Việc này là có ngườicố ý ám hại anh trai nàng, động cơ sát hại không minh bạch, việc nàykhông phải chuyện nhỏ.
“Thái Hậu… Có phải có người muốn hại Tĩnh Nhi, cho nên mới gây liên luỵ cho huynh trưởng?”
Hoàng thái hậu đưa tay vỗ lên cánh tay như bạch ngọc của nàng, nói,“Nếu đã không liên quan đến cửa hàng hương, khóc lóc bên người ta làmcái gì? Tìm hoàng thượng khóc lóc đi.”
Tĩnh phi sửng sốt.
Hoàng thái hậu vỗ vai nàng, “Chuyện này ngươi xử lý rất đúng, không cóta thì hoàng thượng sẽ rất khó xử trí, tất nhiên ta sẽ nhớ kỹ, hoàngthượng cũng nể sự thông minh của ngươi, đương nhiên sẽ giúp ngươi trarõ. Mau đi đi, tự chăm sóc mình, ta còn chờ ngươi cho ta ôm long tônđấy.”
Tĩnh phi vốn còn lo lắng vì Trà Phúc không phải đối thủcủa Thạc Mai, lo lắng hoàng thái hậu đối nghịch với mình, nhưng nay đãcó cơ hội, nàng đứng dậy hành lễ, xoay người rời đi.
Hoàng thái hậu thấy người đi rồi, nâng chén trà uống một ngụm, vừa lòng nở nụ cười.
Cửa kinh thành, Bạch Xá và Tần Điệp vội vàng trở về.
Vừa qua cửa thành, một gia tượng của Bạch gia phi ngựa tới, vừa thấy bọn họ liền nói, “Trang chủ, người về rồi.”
Bạch Xá nhíu mày, “Làm sao vậy?”
Gia tượng kể hết mọi chi tiết vừa nghe được ở chỗ dì Hoắc cho Bạch Xá nghe.
Tần Điệp nghe xong liền cười ha hả, vỗ vai Bạch Xá, “Í trời đất ơi, nhanh nhanh đi cám ơn người ta đi.”
Bạch Xá nghe xong trầm mặc một hồi, giống như đang nghĩ cái gì, nghĩ xong, lại xoay ngựa phóng đi.
“Ê, ngươi đi đâu vậy?” Tần Điệp ở phía sau hét lên.
Bạch Xá không trả lời, cưỡi ngựa chạy vội đi, giống như nhớ tới cái gì quan trọng hơn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]