Chương trước
Chương sau
Viên trân châu trong suốt được đặt vào lòng bàn tay Tịch Tinh, trân châu tản ra hào quang nhàn nhạt, thập phần ôn hòa.
Xe ngựa hướng đỉnh lam hồ thẳng tiến, đến bên hồ, thông quá đường tắt trên nước liền có thể tìm đến cửa vào Nhất Sắc Sa Lan. Xe ngựa lung la lung lay, Tịch Tinh quả nhiên là say xe, mơ màng dựa vào lồng ngực Vọng Nguyệt. Chỉ là hiện tại hắn đột nhiên đem nội đan đưa cho nàng, nàng dĩ nhiên không thể nào ngủ được.
“Vì sao lại đưa cho ta?”
Nàng thấp thỏm lo âu, hắn vì sao lúc này lại đưa nàng? Nàng giương mắt nhìn hắn, những vẫn là không thể tìm ra bất kỳ gợn sóng nào trong đôi mắt sâu thẳm đó.
“Thủy Tộc quá lớn, ta sợ bản thân không có cách nào ở bên ngươi từng phút từng giây, bảo hộ ngươi. Ngươi mang theo nó dù sao vẫn tốt hơn. Cũng xem như vật hồi nguyên chủ.” Hắn cắt ngang ánh mắt dò xét không ngừng của nàng, khẽ vuốt ấn đường nàng, nghi ngờ nàng thế nào lại bị say xe?
Mồ hôi lạnh ướt đẫm trán nàng, “Nguyệt, ngươi mang ta hồi Thủy Tộc, cứ phải hay không …. là nghĩ cho tương lai?”
“Ngươi lo lắng sao, vì sao ngươi lại lo lắng?” Đôi môi mỏng của hắn hé mở, hỏi ngược lại nàng.
Nàng hơi sững người nhìn hắn: “Ta từ khi tỉnh lại, tự biết thân không tại lục đạo. Thân thể như thế này làm sao có thể cùng ngươi tính chuyện chung thân?”
Nhãn tình của hắn mang một sắc xanh không thấy đáy, vươn tay ôm lấy eo nàng, hắn nói: “Thủy Tộc chúng ta trời sinh có tuổi thọ dài lâu đến vô hạn, có lẽ đối với cô độc, thời gian dài lâu đó trở thành một sự hoang phí vô nghĩa. Nếu cuộc sống đã không có ý nghĩa, sinh mệnh liệu có còn đáng trân quý? Có thể hứa hẹn hay không, ta tự đã có quyết định. Chỉ là, ngươi nhất định phải ở bên cạnh ta.”
Nàng hơi kinh ngạc, nàng đã rõ hắn là một kẻ cố chấp. Chỉ là nắm lấy trân châu trong tay, bộ dạng của nàng lúc này chỉ có thể hình dung bằng bốn chữ kinh sợ, bất an.
“Tịch Tinh, ngươi có tâm sự đúng không?”
Hắn biết rõ còn cố hỏi.
“Nhất Sắc Sa Lan phải hay không là một nơi xinh đẹp?”
Nàng giương mắt hỏi hắn.
Hắn biết rõ nàng có việc đang giấu diếm, nhưng trong mắt không lộ chút vết tích, chỉ đạm đạm nói: “Ta mang ngươi về nhà là để tiêu trừ phiền não của ngươi. Có lẽ trong tương lai không xa, ta sẽ có thể khiến ngươi toàn tâm toàn ý tín nhiệm ta.”
Tịch Tinh chợt ngẩn người giây lát, lời nói vừa nãy của nam nhân này cũng không phải lời ngon tiếng ngọt như đường mật bên tai, nhưng cớ sao lại khiến đôi mắt nàng có chút đỏ.
Có lẽ, hắn đã minh bạch điều gì đó. Chỉ là hắn đồng tình nàng, cái gì cũng không hỏi. Có hay không là như vậy?
Hắn thật sự đối lập hoàn toàn với trước kia.
Từ lúc nào, hắn đã biến thành một người ôn nhu như vậy? Phải hay không là vì nàng mà hắn phát sinh ra biến đổi to lớn đến nhường vậy.
“Thực xin lỗi, hiện tại ta không thể nói.” Nàng dùng đôi mắt đả ửng đỏ nhìn hắn.
Hắn có chút bất lực, chỉ thở dài thật khẽ, “Nàng cứ nghĩ kỹ rồi nói cũng được.”
Hắn úi người, hôn nàng.
“Tịch Tinh.”
“Ân?” Nàng mơ hồ nhìn hắn, bị hắn hôn đến choáng váng trong vui sướng.
“Ngươi không chuyên tâm. Lúc được hôn phải nhắm mắt lại mới đúng.” Hắn khẽ thở dài.
Thiên hạ đệ nhất Hoàng Minh Nguyệt, chỉ vì mong muốn có thể nắm bắt lấy nữ tử này, chuyện khó khăn thế nào cũng nguyện ý.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.