Chương trước
Chương sau
Hắn ngẩng đầu khỏi quyển sách đang đọc dở, chăm chú nhìn nàng.
Nguyên do cũng bởi vì nàng vừa rồi tiến vào cửa, liền rất càn rỡ cầm lấy tay hắn, ở trong lòng bàn tay hắn viết một loạt chữ.
“Ta yêu ngươi.”
Tỏ tình kiểu này thật trực tiếp.
Nàng còn dám nói sao. Hắn vẫn chưa truy cứu chuyện nội đan.
Nếu nói vậy, nguyên nhân nàng nhìn hắn bằng ánh mắt đó là vì …. thích?
Một yêu quái như nàng thế nhưng lại nói thích hắn. Lông mày hắn khẽ nhăn, không biết rõ vì sao lại cao hứng.
Là do cảm nhận được sinh khí sao? Đối mặt nàng lâu ngày, khó khăn lắm mới thấy nàng vui vẻ tình tự như hôm nay.
Tâm tính của nữ nhân này có lẽ cũng chỉ như một tiểu hài tử.
“Rồi sao nữa?” Hắn tao nhã hỏi, trong nhãn tình xanh biếc in hình bóng nàng.
Từ lúc nàng, màu mắt cùng tóc của nàng hóa xanh, càng lúc càng rõ ràng? Hắn trước giờ không chú ý, hiện tại lại thấy rành mạch.
“Mang ta ra sơn trang ngoạn.” Nàng ở trong tay hắn viết “Ta muốn đi chợ.”
Buồn cười cái tiểu gia hỏa này, nàng có phải hay không bị thay đổi nội đan không thích ứng nên có vấn đề rồi?
“Người ta thích thủy chung chỉ có Vô Ưu, vĩnh viễn sẽ không là ngươi.”
Đôi môi của hắn khá mỏng, nói ra điều này không chút mảy may cảm tình, không có ý tứ giễu cợt, chỉ là nói một sự thật.
Nhưng trong nhãn tình của Tịch Tinh, một chút phiền muộn cũng chẳng có.
Việc này càng lúc càng kỳ quái.
Nếu như chân tướng bị vạch trần thì sẽ đáng sợ biết nhường nào?
Nàng không thể để ngày đó xảy đến ….
“Ta minh bạch, không sao cả.”
Nàng sảng khoái viết chữ, chữ vừa vội vừa xấu.
“Ngươi ở trong mắt ta, vĩnh viễn chỉ là một yêu vật hèn mọn.” Hắn đạm đạm đối nàng nói.
Nàng gật gật đầu.
“Cho dù ta ngay giữa thời khắc này dùng ánh mắt khinh thường này nhìn ngươi, ngươi vẫn muốn đi chợ?”
Hắn hỏi.
Nàng tuy rằng hơi ngẩng người nhưng vẫn gật đầu.
Đau lòng chứ ….
Lần đầu, hắn thở dài.
“Gọi Vô Ưu, chúng ta cùng nhau đi.”
Nàng thực là kêu trời không ứng, kêu đất không linh, tính tới tính lui rốt cuộc tự lấy đá đập chân mình.
Nhưng biểu tình trên mặt vẫn là vui tươi, hớn hở.
——————————
“Ta nói ngươi, ngươi có biết cái gì gọi là đang vô sự tự dưng vác việc vào người không? Ở sơn trang nghỉ ngơi không phải tốt sao?”
Xe ngựa đung đưa, Vô Ưu ở trên xe ngựa nhẹ nhàng nói.
Nói đi chợ là nàng, nhưng là hiện tại ngồi ở trên xe ngựa này, say xe đến trưng ra bộ dạng nôn mửa cũng là nàng. Thực là triệt để bắt người ta muốn mắng cái gì cũng không nổi.
“Tịch Tinh, ngươi không sao chứ?” Vọng Đô vén rèm xe nhìn vào, nhìn thấy một bộ dạng nôn mửa của nàng.
Tịch Tinh lắc đầu, lại bưng chặt miệng.
“Thực là rất không ổn.” Vô Xá cũng như Vọng Đô đang cưỡi ngựa đi song song cùng cỗ xe.
Kéo rèm xuống, xe ngựa tiếp tục lắc lư trên đường.
Ánh mắt của Vô Ưu phảng phất như đang nhìn cái gì, lại vô pháp xác định, nàng ở một bên lẳng lặng lột trái cây, ăn.
“Tịch Tinh, nếu để ta quá khó khăn trong việc đoán suy nghĩ của ngươi, tin ta đi, việc đó chẳng vui vẻ gì đâu.” Vô Ưu mỉm cười xích đến.
Tịch Tinh liếc nhìn Vô Ưu một cái, viết: “Ngươi quá lo lắng rồi.”
Vô Ưu đích xác quá lo lắng. Nàng còn bao nhiêu thời gian mà suy với tính?
Chỉ có ba ngày, nàng chỉ muốn ở bên cạnh hắn, chỉ nghĩ đến ở bên cạnh hắn, như vậy không được sao?
Kết quả, tất cả mọi người đều kéo theo. Rốt cuộc là cái quái gì đây?
Trước mặt truyền tới tiếng chuông nhẹ nhàng, không khí chung quanh cũng cảm giác được có sự khác biệt.
Đây là kết giới của Vọng Nguyệt sơn trang? Tịch Tinh nghiêng đầu, tinh tế nghĩ. Không nhìn vào mắt của Vô Ưu, có thể nó, khoảnh khắc chớp mắt này đã ngừng trú trong đầu suy tính của Tịch Tinh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.