Ở một nơi khác, Minh Nguyệt tỉnh lại liền nhìn thấy người cha đã lâu không gặp của mình. Cha Minh thấy cô tỉnh lại liền vui mừng đến chảy cả nước mắt.
"Minh Nguyệt, cuối cùng con đã tỉnh lại"
Cô ngơ ngác nhìn xung quanh, rõ ràng nơi này là trong nước. Chẳng phải cô bị xe tông ở Paris sao?
"Cha à, mọi chuyện là thế nào? Sao mọi chuyện xảy ra kì lạ như vậy chứ"
Cha Minh mím môi đau lòng nhìn con gái: "Cha xin lỗi, tất cả là lỗi của cha. Là cha không nên để ân oán đời trước lên người con. Con gái, là lỗi của cha"
"Cha, cha nói gì vậy con không hiểu?"
Minh Nguyệt nhíu mày. Trong đầu cô bắt đầu chạy ra những dòng kí ức đã bị đảo ngược, sau đó cô ôm đầu đau nhức của mình rồi lại ngất đi.
"Bác sĩ.. bác sĩ... mau gọi bác sĩ"
(...]
Trong giấc mơ, Minh Nguyệt thấy mình trở lại năm tám tuổi. Cô bé ngây thơ đứng trò chuyện trước mặt Lăng Trạch, lần này cô lại thấy ai đó ẩn núp phía sau mê cung đang nhìn bọn họ.
Hình như anh cũng nhận ra điều này, thái độ đối với cô liền thay đổi chóng mặt. Anh cúi đầu nói nhỏ đủ cô nghe:
"Khóc đi"
Cô bé ngơ ngác không hiểu anh nói gì nhưng cũng rất phối hợp.
Ngay sau đó trong đầu cô lại vang lên nhiều giọng nói khác nhau.
"Minh Nguyệt, Lăng gia không ai tốt cả. Lăng gia bọn họ hại chết mẹ của con, con phải trả thù cho mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tinh-nhan-thien-kim-lui-bai/3563227/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.