Cô gái ngốc này, rốt cuộc sao có thể học lên đến đại học vậy. Người ta chân thành như vậy mà không cảm động còn ngơ người ra làm gì? Không tin tôi à. Đúng là danh tiếng của tôi gây hù dọa nhưng tôi luôn đối xử với em dịu dàng. Đúng là cô nhóc ngốc nghếch
Hiểu lầm? Minh Nguyệt ngẩn ngơ lẩm bẩm, không đúng, tại sao anh ta lại sợ mình hiểu lầm? Sợ sau này không có người nào đồng ý làm ấm giường anh ta mỗi đêm à? Ừm, cũng đúng, kiếm được người tuyệt hơn mình nói ra cũng khó chứ bộ
Đúng vậy, anh ta chính là đang luyến tiếc cơ thể mình đây mà. Haizz, quyền lực thế nào cũng bị nhan sắc xinh đẹp của mình thu hút thoai
(Cô nghĩ sai ý người ta rồi cô nương ơi)
“Ăn đi”
“Cái này sao?”: Minh Nguyệt dùng đũa chọc chọc vào đĩa đồ ăn anh vừa bưng ra ngoài, hai mắt như không tin tưởng mà lên tiếng. Lăng Trạch nghe cô hỏi thì đen mặt, kéo chiếc đĩa về phía mình buồn bực nói
“Không muốn ăn thì đừng ăn”
“Này”
“Tôi có nói là tôi không muốn ăn đâu”
“Vậy em nói vậy là ý gì? Sợ tôi bỏ độc vào đó à?”: Lăng Trạch nhướng mày với điệu bộ như muốn ăn đấm. Khóe môi cô giật giật, tên này biết cách chọc tức người ta thật đó, nhìn cái mặt muốn tán quá đi mất. Minh Nguyệt nghiến răng, gượng cười :”Không có”
“Vậy sao?”
“Phải”
Vừa dứt lời, anh đã đẩy chiếc đĩa trở lại trước mặt cô, giọng nhàn nhạt vang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tinh-nhan-thien-kim-lui-bai/2875274/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.