“Xem là vậy đi”: Lăng Trạch ngả lưng ra ghế, lười biếng khoác vai cô nhàn nhạt nói :”Tôi bị mắng thầm chẳng phải là chuyện ngày một ngày hai nhưng thật sự không muốn nghe ra từ miệng em”
Minh Nguyệt ngạc nhiên, nhướng mày hỏi lại :”Tại sao? Bọn họ có thể tại sao tôi không thể”
Ánh mắt anh di chuyển lên người cô, vươn tay chỉnh lại tóc rối :”Em và họ không giống nhau”
“Ồ”: Cô gật gù :”Cũng đúng, tiên nữ như tôi sao có thể giống nhân viên của anh được”
Lăng Trạch cong khóe môi vui vẻ :“Tiểu tiên nữ tinh nghịch”
…
Thời gian nghỉ học của Minh Nguyệt đã kết thúc, cô liền trở lại trường học. Đám người Thanh Giai kia cũng đã trở lại, điều khác lạ chính là cô xuất hiện đám người kia liền rời đi, không đến gây chuyện nữa
Thật tốt, đỡ phiền. Người bạn cùng bàn của cô cũng đã đến, Thanh Phong nhìn cô lại im lặng không nói gì. Minh Nguyệt cũng chẳng phải một người lo chuyện bao đồng, nên cứ mặc kệ
“Minh Nguyệt, ra chơi đến phòng thầy một chút”
Thầy giáo trước kia ra khỏi lớp vẫn còn đứng lại căn dặn cô một câu rồi mới chịu rời đi. Lại nữa rồi, cô thở dài ngao ngán, tôi đã nói là tôi không có năng khiếu viết văn mà
“Cộc cộc cộc”
“Vào đi”
“Thầy tìm em có chuyện gì?”: Minh Nguyệt dựa vào cánh cửa lười biếng cất giọng :”Nếu vì chuyện viết luận văn thì không cần đâu. Em thực sự nghĩ không ra để viết”
Thầy giáo nheo mắt, lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tinh-nhan-thien-kim-lui-bai/2875269/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.