Chương trước
Chương sau
Sau đó thì cô đứng lại, vừa ngẩng đầu lên nhìn, không khỏi sửng sốt. Người đàn ông ở trước mắt này giống y như Lục Thiên Hữu vậy, có khuôn mặt anh tuấn, hơi thở vừa cao quý lại kiêu ngạo, khác biệt ở chỗ, Lục Thiên Hữu giống như người đàn ông ở dưới ánh nắng mặt trời, mỗi khi giơ tay nhấc chân đều tràn đầy ánh sáng, mà người đàn ông này lại tán mát ra, một loại hơi thở vưa rét lạnh lại thâm trầm, tựa như một chân trời âm trầm đây mây.
Tay  của người đàn ông vẫn chưa buông Mạnh Tĩnh Vi ra, anh mắt khẽ quan sát cô gái thanh thuần thoát tục ở trước mắt, trong ấn tượng, thì trong các loại giao thiệp này không thể có một cô gái như vạy được, là người nào đã dẫn cô tới đây?
Mạnh Tĩnh Vi không có thói quen bị người khác do xét, mặt khẽ ửng hồng, "Tiên sinh, mời buông tôi ra."
Cô xấu hổ,  dáng vẻ đỏ mặt thật là đáng yêu, làm trong nội tâm của anh ta không khỏi dâng lên một chút trìu mến.
"Cô tên là gì?" Giọng của anh ta vừa nguội lạnh lại chậm rãi, nghe được ra tâm trạng của anh ta rất tốt.
Mạnh Tĩnh Vi có chút kinh ngạc khi anh ta không buông tay, đang muốn lên tiếng bảo anh ta buông tay ra.
Hông của cô bỗng dưng căng thẳng, còn chưa lấy lại tinh thần, chu vi dần dần huyên náo có từ trong kinh hách,  đột nhiên đèn flash bốn phía bật sáng lên, để cho cô không cách nào làm rõ đến tột cùng xảy ra chuyện gì.
Lục Thiên Hữu ôm chầm Mạnh Tĩnh Vi, khuôn mặt luôn tươi cười lại bị thay thế bằng vẻ tức giận.
"Tôn tổng, hình như cậu rất hứng thú với người phụ nữ của tôi phải không?" Xa xa, anh đã nhìn thấy Mạnh Tĩnh Vi và Tôn Thiếu Khang lôi lôi kéo kép.
Làm sao mà Tĩnh Vi lại để cho cậu ta kéo thế hả? (À TTK là em họ của LTH nên kêu là “cậu ta”chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ._.)
Tôn Thiếu Khang như có điều suy nghĩ khẽ lướt giai nhân đang ở trong lòng của kẻ thù lâu năm, lạnh nhạt cười một tiếng:"Lục tổng, từ lúc nào mà anh lại có hứng thú với nữ sinh rồi thế?" Rất khó tưởng tượng Lục Thiên Hữu lại có thể hứng thú với một người phụ nữ thanh thuần, hơn nữa còn là một cô gái ngoan ngoãn lại đơn thuần.
"Nghe nói Tôn tổng bay tới Hongkong ký hợp đồng rồi mà, quay về sớm như vậy, chẳng lẽ muốn quản chuyện riêng của em trai bé nhỏ này sao.” Lục Thiên Hữu bĩu môi nói.
"Quá trình ký kết  hợp đồng vô cùng thuận lợi, rất cám ơn Lục Tổng, rất cám ơn.” Khóe môi Tôn Thiếu Khang hiện lên nụ cười lạnh lùng, lời nói chứa đầy hàm ý. Hợp đồng này là anh ta đã cứng rắn giành lại từ trên tay của Lục Thiên Hữu.
"Là do em trai nhỏ này đây bất tài, cũng là do bản lãnh của Tôn tổng rất giỏi mà thôi.” Lục Thiên Hữu lạnh nhạt đáp lại: "Tôn tổng, xin lỗi không tiếp chuyện được nữa." Anh xoay người ôm Mạnh Tĩnh Vi.
"Lục tổng."
Lục Thiên Hữu dừng bước lại, hơi nghiêng người nhìn Tôn Thiếu Khang: "Còn có việc gì sao?"
Tôn Thiếu Khang liếc Mạnh Tĩnh Vi một cái, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười  hỏi: "Anh thừa nhận thua rồi sao?" Anh ta từng đoạt đi rất nhiều người phụ nữ của Lục Thiên Hữu ở trước mặt mọi người, cũng chưa từng thấy chuyện Lục Thiên Hữu đoạt người lại, hôm nay là lần đầu tiên.
Lục Thiên Hữu biết anh ta nói tới chuyện của Mạnh Tĩnh Vi, nên chợt anh kéo ra một nụ cười nhàn nhạt."Nếu như những lời nói đó khiến anh cảm thấy vui vẻ, thì tôi cũng rất sẵn lòng." Anh nhìn Tôn Thiếu Khang lễ phép gật đầu một cái, cũng không quay đầu lại mà lập tức ôm Mạnh Tĩnh Vi rời đi.
Tôn thiếu Khang nhìn theo bóng lưng của bọn họ, khóe miệng khẽ nhếch, đột nhiên nổi lên rất nhiều hứng thú với giai nhân trong ngực của Lục Thiên Hữu.
Rốt cuộc thì cô là ai? Mà lại có thể khiến Lục Thiên Hữu quan tâm tới cô như thế.
******
Đây là lần đầu tiên Mạnh Tĩnh Vi nhìn thấy vẻ mặt không chút thay đổi của Lục Thiên Hữu, cũng không hiểu sao lòng cô lại chợt cảm thấy sợ hãi.
"Em không biết anh ta, là anh ta đã lôi kéo em không buông." Thấy anh thật lâu cũng không nói một câu, cô mở miệng giải thích.
Lục Thiên Hữu không lên tiếng, tiếp tục chuyên tâm lái xe.
Mạnh Tĩnh Vi thấy anh không có động tĩnh gì, vì cho là anh không tin lời của cô..., nên không khỏi có chút sốt ruột.
"Em thật sự  không có quan hệ gì với anh ta cả."
Lục Thiên Hữu trầm mặc một hồi, đột nhiên lái xe vào một đường tắt hẻo lánh sau đó thì dừng lại, quay đầu nhìn cô, cho đến khi cô nóng ruột tới đứng ngồi không yên, anh mới nghiêng người cho một nụ hôn nhiệt tình.
Anh khẽ đẩy cô ra, dịu dàng nói: “Nếu như sau này còn có cơ hội gặp lại Tôn Thiếu Khang kia, thì hãy cách xa anh ta một chút, anh ta không phải là người đàn ông tốt đâu." Lần này là do anh đã tính sai, về sau anh phải cẩn thận hơn nữa.
"Dạ." Vì đã  biết người đàn ông trong miệng Lục Thiên Hữu nói là chỉ ai, nên Mạnh Tĩnh Vi ngoan ngoãn đồng ý, mặc dù cô không hiểu tại sao đột nhiên Mạnh Thiên Hữu lại cảnh cáo như vậy, nhưng mà cụng không muốn hỏi nhiều, một mặt là tin tưởng Lục Thiên Hữu sẽ không hại cô, một mặt là cô có chút sợ tên Tôn thiếu Khang âm trầm khó hiểu kia
Lục Thiên Hữu nhìn dung mạo thanh lệ của cô, tâm khẽ rung động, nhếch miệng cười một tiếng: "Làm sao đây? Bây giờ anh muốn em." Những phụ nữ người ở trong tiệc rượu kia đều dùng tiền bạc để khiến mình trở nên xinh đẹp, sau đó lại lấy thân thể của mình để đổi lấy tiền tài, nên khi gặp được người đơn thuần thanh lệ như cô, anh càng quý trọng cô hơn, muốn cô thật sự trở thành người của mình.
Mạnh Tĩnh Vi sững sờ, mặt đỏ lên. Trong xe? Anh thật sự muốn làm vậy sao.
"Em không muốn." Cô cong  đôi tay lên, không để cho lồng ngực của anh càng lúc càng dính sát vào cô.
"Tại sao?" Mày rậm của anh khẽ nhíu lại, sự từ chối của cô gái nhỏ này không phải vì xấu hổ nữa, mà là vì tức giận.
"Bởi vì...... Trên người của anh có rất nhiều mùi nước hoa của phụ nữ đó.." Cô vừa ngượng ngùng vừa tức giận nói. Hoàn toàn không có chú ý tới, mới vừa rồi ý nghĩ tự ti của cô đã lấn áp lòng ghen tỵ của mình.
"Thế nào? Ghen hả?" Anh giễu cợt.
"Em mới không có." Mặt của cô ửng đỏ, không chịu thừa nhận sự thật.
"Em nói dối." Anh vung tay lên giữ chặt cái ót của cô, để cho  khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đối mặt với anh. Anh chậm rãi cúi đầu cọ cọ chóp mũi của cô."Anh thích dáng vẻ khi ghen của em, thật đáng yêu.""
Vì anh ở rất gần nên hơi thở nam tính cứ phả vào mặt củ cứ, làm  tim của cô cứ đập rộn ràng. Cô vô ý thức muốn trốn tránh, nhưng sức lục mạnh mẽ ở sau ót khiến cô không cách nào giãy giụa, cô chỉ có thể vừa giận vừa hờn  hô: "Không được đụng vào em.""
Lục Thiên Hữu không để ý tới sự tức giận của cô, chỉ cảm thấy vẻ mặt hờn dỗi của cô rất đáng yêu, đột nhiên, trong lòng lại có chút ý nghĩ muốn trêu cợt cô.
Mặt anh hơi trầm xuống, buông tay ra, thân thể lui về chỗ ngồi của tài xế, giọng nói vừa lạnh lẽo lại điềm đạm: "Em không muốn tôi đụng vào em à, vậy cũng được thôi, thế thì tôi đành đi chạm vào người phụ nữ khác vậy."
Sắc mặt Mạnh Tĩnh Vi bỗng chốt tái nhợt, ngực căng thẳng đến không cánh nào hô hấp được, trong đầu đều câu nói anh muốn chạm vào người phụ nữ khác.
Không có nghe được bất kỳ động tĩnh gì, Lục Thiên Hữu quay đầu lại, thấy cô giống như đã bị đã kích rất lớn vậy, anh lập tức cười lên, cô rất dễ dàng bị lừa.
Chỉ là, khi nhìn vào khuôn mặt kinh hoàng và thất sắc của cô, anh đã chắc chắn rằng cô quan tâm anh, loại cảm giác được cô quan tâm này khiến anh rất vui vẻ.
Thấy anh từ lạnh lùng chuyển sang vui vẻ, trong lúc nhất thời khiến Mạnh Tĩnh Vi có chút choáng váng, qua thật lâu, mới dám mở miệng hỏi: "Anh cười cái gì?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.