Đối với một người mà mỗi bữa chỉ cần một chén Mì Dương Xuân là có thể lấpđầy bụng mà nói, hiện tại một bữa ăn cũng có thể xa hoa đến cả ngàn đôkhiến Mạnh Tĩnh Vi nghẹn họng, nhìn trân trối vào thực đơn, căn bản cũng không biết phải chọn món ăn thế nào.
Lục Thiên Hữu nhìn vẻ mặtkinh sợ của cô, đoán ra cô chưa bao giờ đến loại nhà hàng cao cấp nàydùng cơm, liền tự chủ trương thay cô chọn cho hai người bữa tối là hảisản.
“Nhà hàng này có các món hải sản rất ngon, cam đoan cô ăn rồi sẽ rất khó quên.”
Lục Thiên Hữu cười nói.
Mạnh Tĩnh Vi cười có chút miễn cưỡng, lại có một chút cứng ngắc, trong lòngcảm thấy thật có lỗi, cũng chỉ là đưa trả ví da cho anh, thật sự khôngnên để cho anh mời món đắt tiền như thế này.
Lục Thiên Hữu khẽnghiêng người về phía trước, mười ngón tay đan vào nhau, chống cằm lênquan sát phản ứng thú vị của cô. “Cô thật là đáng yêu.”
Anh bất ngờ ca ngợi, khiến cho Mạnh Tĩnh Vi mắc cỡ mà đỏ bừng hai gò má, ngượng ngùng khẽ cúi đầu.
Đối mặt với người đẹp dễ dàng xấu hổ, dễ dàng đỏ mặt như thế, Lục Thiên Hữu không khỏi nhỏ giọng cười khẽ, anh cười, khiến Mạnh Tĩnh Vi càng cúiđầu thấp hơn. Anh đang muốn mở miệng trêu chọc cô tiếp thì một tiếng gọi mềm mại làm hai người đồng thời nhìn về hướng phát ra âm thanh.
“Hữu!” Một bóng dáng áo đỏ, thân hình “đồng hồ cát” tiêu chuẩn, mặt mũi xinhđẹp tiến lại gần Lục Thiên Hữu, cũng không ngại đây là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tinh-nhan-nho-de-thuong/142067/chuong-2-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.