Suy cho cùng, cũng chỉ vì Châu Kinh Duy là bạn của Triệu Hàn Trầm nên Trình Vi Nguyệt mới để ý đến anh. Điều này khiến ánh mắt anh vô thức ảm đạm, nhưng rất nhanh sau đó liền biến mất.
Châu Kinh Duy cười khẽ, chân thành nói: “Tên của cô Trình rất hay!”
“Cảm ơn...” Trình Vi Nguyệt ở đầu dây bên kia xấu hổ đáp lời, mãi sau mới nhớ đến việc chính: “Đúng rồi, anh Châu thích ăn món gì để tôi gọi?”
Châu Kinh Duy cười, giọng nói truyền cảm lười biếng của anh truyền qua ống nghe rơi vào tai Trình Vi Nguyệt: “Triệu Hàn Trầm nói cô Trình rất thích đồ ăn ở Nhật Phẩm Cư. Cô Trình có đề cử món nào không?”
Trình Vi Nguyệt nghiêm túc nghĩ ngợi: “Cua mùa này béo lắm, anh Châu thích ăn cua không?”
Trước giờ Châu Kinh Duy không bao giờ động vào mấy món tanh như cua. Nhưng hiện tại, ý cười bên môi anh lại có phần sâu hơn, anh nhã nhặn trả lời: “Thích!”
Trình Vi Nguyệt ở đầu dây bên kia thở phào nhẹ nhõm, giọng nói cũng thoải mái hơn nhiều: “Được, vậy để tôi gọi cho anh Châu một phần.”
Giọng cô quá dịu dàng, hai từ “anh Châu” cũng được cô gọi đây trầm bổng, khiến Châu Kinh Duy cảm giác như có một lưỡi câu nhỏ đang câu lấy tiếng lòng mình.
Anh trầm mặc giây lát mới nói: “Cảm ơn cô Trình.”
Trình Vi Nguyệt cười đáp “Không cầm cảm ơn” rồi cúp điện thoại.
Vừa hay đến đèn đỏ, Triệu Hàn Trầm dừng xe, quay sang nhìn Châu Kinh Duy bằng ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tinh-hon-sau/3476871/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.