Bùi Khương đang đứng lặng người nhìn tận đâu đâu.
Đầu óc chỉ có một mình, bóng dáng của nàng Đàm Tiểu Kỳ.
Người con gái có đôi mắt đen láy như ẩn buồn dìu dịu, mái tóc mường mượt kia bồng bềnh như đám mây trôi. Người con gái ấy đã thốt bao lời cay đắng như xé nát trái tim chàng, thế mà còn thương nhớ đến chàng chăng?
Bùi Khương vì thế mà ngẩn ngơ tâm thần. Đến chừng giật mình ngó lên thì Long Hình Bát Chưởng Đàm Minh đã đi từ lúc nào rồi, chỉ còn lại Lãnh Cúc song mộc ở bên cạnh chàng mà thôi.
Lãnh Hàn Trúc nhẹ hỏi :
- Thiếu hiệp đang suy nghĩ gì vậy?
Bùi Khương giọng buồn buồn đáp :
- Tại hạ nhớ lại chuyện xưa! Mà nhị vị tiền bối có bao giờ nhớ tới chuyện xưa không?
Lãnh Cúc song mộc đều gật đầu.
Đây là những lúc tâm hồn họ gần nhau. Một trẻ hai già, đã hơn một năm qua đã có bao lưu luyến chợt nhớ đến một cách tự nhiên và rồi thể hiện qua những cảm thông chân thành nhẹ nhàng nhưng thắm thiết.
Bỗng nhiên có một tiếng cười lớn từ xa đưa tới.
Bùi Khương giật mình lên tiếng hỏi :
- Ai?
Có tiếng trả lời :
- Bùi đại nhân mạnh giỏi?
Tiếp theo là một bóng người từ xa chạy nhanh đến. Người này rất cao lớn, mặt đầy râu ria, tay trái cầm cây quạt dầu trời đã hơi lạnh.
Người này chính là Thần Thủ Chiến Phi.
Các anh hào vừa mới tiễn Long Hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tinh-hiep-lu/2053802/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.