Yêu một người là sai sao? Muốn giữ ai đó ở lại bên mình là sai sao?
Tất nhiên không sai, vậy thì tôi dùng một chút thủ đoạn cũng chẳng có gì sai cả.
Rõ ràng là Lý Ngộ Trạch chủ động quyến rũ tôi trước.
Anh ấy có biết ánh mắt mình nhìn tôi quyến rũ đến mức nào không? Tại sao không nhìn hai người phụ nữ bên cạnh, gã to xác kia hay bất kỳ ai khác bằng ánh mắt ấy?
Mà lại chỉ nhìn tôi như thế.
Đó rõ ràng là đang quyến rũ tôi.
Mà tôi thì, dường như thực sự đã mắc câu rồi.
Tôi không kìm được mà nghĩ, anh ấy sẽ thích kiểu người thế nào?
Chắc chắn không phải kiểu như Từ Tử Nhung.
À, cũng không phải kiểu Khưu Lộc hay Ôn Linh Ngọc.
Anh ấy nhất định phải thích kiểu người như tôi mới đúng.
Thế nhưng tôi phát hiện, mỗi lần tôi nhắc đến cha mẹ mình, anh lại nhìn tôi bằng ánh mắt vừa thương xót vừa xót xa lại có phần đau lòng.
Anh còn chủ động ôm tôi nữa!
Chẳng lẽ, việc cha mẹ mất đi là điều đáng để cảm thông sao? Nhưng ai rồi cũng sẽ chết, đó là quy luật của tự nhiên, chẳng có gì đáng buồn mà.
Tôi không cần được thương hại.
Tôi có gì đáng để thương hại chứ?
Trong khu rừng dưới chân núi Thị Địch, tôi phối hợp giả vờ đau khổ với anh ấy, tựa đầu vào lòng anh. Tôi đè nén nỗi xao động trong linh hồn, vùi mặt vào hõm vai, hít lấy mùi hương trên người anh, còn gương mặt thì chẳng thể che giấu được nụ cười đang lan ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tinh-ha-duc/3839720/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.