Màn đêm dày đặc được pháo hoa thắp sáng, những chùm ánh sáng rực rỡ bùng nổ, sắc màu lộng lẫy trải rộng trên không như một bức họa cuộn khổng lồ lơ lửng giữa bầu trời.
Tối Giao thừa, trong thôn Miêu lại đốt lửa trại lần nữa.
Hiện tại phần lớn nguồn thu của thôn Đồng Giang đều dựa vào ngành du lịch, cho nên vào mỗi dịp lễ tết, tranh thủ khi lượng khách du lịch đông đúc, họ thường tổ chức các hoạt động đậm đà bản sắc dân tộc, một mặt để giữ chân khách, mặt khác để thu hút thêm người đến.
Tiếng khèn ôn hòa mà rộn ràng, các cô gái Miêu khoác tay nhảy múa theo điệu nhạc mềm mại uyển chuyển, miệng hát vang những bài dân ca mà tôi không hiểu lời.
Thẩm Kiến Thanh nắm tay tôi, hai chúng tôi chen vào đám đông đi không mục đích, theo làn sóng người mà dần bước vào quảng trường trung tâm.
Tôi chợt nhớ đến ngày trước ở Diêm Thành, cũng giữa phố phường đông đúc như thế này, nhưng tôi lại đơn độc và lặng lẽ đi một mình. Giờ đây khung cảnh trước mắt giống như điều tôi từng khát khao trong sâu thẳm lòng mình, chỉ là hôm nay mới thực sự đạt được.
Trên đường không ngừng có người ngoái lại nhìn chúng tôi, những ánh mắt tò mò hướng về đôi bàn tay chúng tôi đang đan chặt. Thẩm Kiến Thanh cũng chú ý, liền càng giơ cao tay chúng lên như đang công khai tuyên bố với thế giới rằng — chúng tôi thật sự là một đôi!
Tôi vẫn chưa quen với ánh nhìn của người khác, nhưng cũng mặc kệ Thẩm Kiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tinh-ha-duc/3839718/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.