Tầm nhìn từ mờ dần trở nên rõ ràng, tầm nhìn của tôi tập trung lại, đập vào mắt là mái nhà treo màu xám tro.
Dưới dòng nước xiết như thế, mà tôi vẫn chưa chết đuối?
Nhưng đây là nhà treo của ai?
Nhà treo...
Tôi đã chẳng còn chút tò mò nào với nơi này nữa.
Hơi ấm còn sót lại trong ngực lập tức tan biến, nhường chỗ cho cái lạnh từ nước lan khắp người.
Tôi vất vả khổ sở đến vậy, nhưng rốt cuộc vẫn chưa thoát ra được.
Đúng lúc ấy, cửa phòng bỗng được đẩy ra.
Tim tôi như thắt lại, đập mạnh rồi ngừng hẳn, chờ đợi lời giải đáp cho câu hỏi trong lòng.
Nhưng giây tiếp theo, tôi lại nhìn thấy một người mà tôi cứ ngỡ sẽ không bao giờ xuất hiện ở đây.
Thầy Diệp Vấn Sênh.
Tôi sững người, đầu óc trống rỗng, thậm chí còn nghĩ mình đang nằm mơ.
Thầy ấy, sao thầy lại có mặt ở đây?
"Lý Ngộ Trạch, sao em ngẩn người vậy? Đầu vẫn còn choáng sao?" Thầy Diệp đứng nơi cửa, điềm tĩnh nhìn tôi.
Thầy gần bốn mươi tuổi rồi, nhưng bảo dưỡng rất tốt, trông chỉ khoảng đầu ba mươi. Cặp kính gọng vàng trên mặt khiến thầy thêm phần nghiêm nghị và nho nhã.
Đây là vẻ ngoài rất được các nữ sinh yêu thích, còn cuốn "Phân Tích Văn Hóa Dân Tộc" của thầy cũng nổi tiếng không kém. Trong trường có rất nhiều sinh viên than phiền không đăng ký được lớp của thầy. Bình thường tiết học của thầy luôn có đông sinh viên ngoài ngành đến nghe, giảng đường lúc nào cũng chật kín người.
Nhưng lúc này, trên gương mặt rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tinh-ha-duc/3839701/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.