Cậu đã để lại thứ gì đó trên người tôi, nên lũ trùng không dám lại gần sao?
Thứ gì mà lợi hại đến vậy?
Tôi suy nghĩ kỹ, chợt nhớ con rắn xanh lục trong hang động. Khi ấy tôi yếu đến mức không còn sức đối phó với nó. Rõ ràng nó muốn tấn công, nhưng... khi tôi lỡ tay ném ra túi thơm!
Khi tôi lỡ tay ném túi thơm ra, nó đã ngần ngừ lùi lại như thể đang kiêng dè điều gì đó – đương nhiên là chả phải kiêng dè tôi với cái bộ dạng ốm yếu lúc ấy.
"Là cái túi thơm!" Tôi vô thức ôm ngực, túi thơm được Thẩm Kiến Thanh dùng dây bạc xỏ vào và treo ở đó. Kể... kể từ hôm đó, nó chưa từng được tháo ra.
Ban đầu tôi thấy khó chịu, muốn tháo ra, nhưng vừa quay đầu đã đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Kiến Thanh, nên lập tức chẳng dám động đậy. Giờ đây tôi đã dần quen với sự hiện diện của nó.
Túi thơm phồng lên, chỉ cần chạm nhẹ là sẽ nghe thấy tiếng lá thuốc khô bị ép vỡ kêu lạo xạo. Mùi thơm của nó đã dần biến mất, không còn ngửi thấy nữa. Người ta vẫn bảo, "Gần hương lâu ngày cũng quen mùi". Cũng có thể là tôi đã quen với mùi của nó, nên đã thích nghi rồi.
Thẩm Kiến Thanh cười vui vẻ: "Anh thông minh thật, Lý Ngộ Trạch! Đúng là người em thích."
"Bên trong có gì?" Thứ gì có thể khiến những sinh vật không có ý thức chủ quan, hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm và tiềm thức để phán đoán nguy hiểm, lại cảm thấy sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tinh-ha-duc/3839682/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.