Lúc này trời vừa hửng sáng, ánh nắng vàng óng dịu dàng xuyên qua những kẽ lá ken dày, tụ lại thành một vệt sáng linh thiêng, tựa như đã được tính toán sẵn, rọi thẳng lên người Thẩm Kiến Thanh, phủ lên cậu một lớp viền ánh kim rực rỡ.
Tôi ngập ngừng nói: "Nếu cậu có chuyện phiền lòng, cứ kể với tôi. Chúng ta là bạn mà, yên tâm đi, tôi sẽ không nói với ai khác đâu."
Thẩm Kiến Thanh bước lại gần tôi, hàm răng trắng muốt cắn nhẹ lên môi dưới, trông giống hệt một chú chó hoang không nơi nương tựa, lại còn bị người ta bắt nạt thê thảm.
Mà nếu cậu là chó hoang thật, thì cũng phải là một chú chó đẹp mã.
Cậu khẽ thở dài, trầm mặc rất lâu mới mở miệng:"Cô ấy được gọi là Hoàn Huỳnh, là cháu gái của trưởng thôn. "
Quả nhiên, cụ già hôm đó chính là trưởng thôn.
"Ở đây, không ai được phép làm trái ý trưởng thôn. Ông ta chính là đấng tối cao, là thần linh trong cái thế giới nhỏ bé này."
Thật nực cười!
Bây giờ là xã hội tự do rồi, sao vẫn còn giữ cái kiểu trưởng thôn phong kiến như thế chứ!
"Bọn họ bắt nạt cậu à?" Tôi siết chặt vai Thẩm Kiến Thanh, lo lắng hỏi.
Cậu ấy cao hơn tôi cả khúc, dù người mảnh khảnh, nhưng tư thế bảo vệ này với tôi vẫn có hơi vất vả.
Giá mà Thẩm Kiến Thanh thấp hơn tôi một chút thì tốt quá... Ý nghĩ đó bất chợt vụt qua trong đầu tôi.
Thẩm Kiến Thanh cúi đầu, chậm rãi lắc đầu, một lúc sau lại khẽ gật.
Dáng vẻ này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tinh-ha-duc/3839666/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.