5. 
"Sao chỗ này lại có vết sẹo" Tống Cô Tinh nhìn lòng bàn tay ta, hỏi. 
Đó là ngày đó mẫu phi bệnh tình nguy kịch, ta sơ suất khi trên đường chạy đi tìm phụ hoàng. 
Năm đó, lúc Tống Cô Tinh nhìn thấy ta cũng hỏi qua, lúc ấy ta nói: "Đây là trời ban cho ta." 
Để ta nhớ kỹ đoạn thời gian khuất nhục kia. 
Nhưng ta hiện tại đột nhiên không muốn nói như vậy. 
Ta chớp mắt, đưa bàn tay dán lên môi của Tống Cô Tinh: "Đây là khiến cho điện hạ đau lòng ta." 
Đôi mắt hắn nhìn ta, ghé sát bên tai ta nói: "Là ta nhìn nhận sai rồi, công chúa biết quyến rũ người khác." 
Rõ ràng câu chữ đều mang theo trìu mến nhưng trong mắt hắn lại không có một tia tình ý nào. 
Ta không thích hắn như vậy. 
Giống như mới vừa rồi hết thảy bất quá là hắn gặp dịp thì chơi. 
Hắn là vốn chính là gặp dịp thì chơi. 
Ta xoay người ghé vào trên người hắn, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua yết hầu trên cổ: "Điện hạ không có nhìn sai, thần thiếp không quyến rũ ai." 
Nhìn thấy ánh mắt hắn lại nhiễm tình dục, ta như là đứa trẻ mới làm được chuyện xấu được, muốn rút lui. 
Nhưng Tống Cô Tinh không cho ta cơ hội này 
Nhờ phúc của hắn, ta lần đầu có giấc ngủ yên ổn. 
Chờ khi ta tỉnh lại, Tống Cô Tinh đã đi rồi, Sơ Nhất nhìn dấu vết trên người ta, ánh mắt hơi đỏ đỏ. 
Ta chỉ nhẹ nhàng cười nói: "Sơ Nhất ngươi không hiểu, đây là dấu vết hoan ái, không đau." 
Nhưng hiển nhiên nàng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tinh-ban-man-nguyet/698421/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.