Hôm sau, trên tầng hai mươi ba của công ty Hoa Ngô, bên ngoài phòng làm việc của Triệu Linh. Bà dì dọn vệ sinh thỉnh thoảng nghe được tiếng cười nói trong phòng của Triệu Linh cứ ngỡ mình đang nằm mơ.
Đã năm lần bà nghe được tiếng cười của Triệu Linh, nhưng suốt 5 năm qua, tổng số lần bà nghe thấy cô cười lớn như thế cũng không quá năm lần.
Trong phòng làm việc, Triệu Linh ngồi trên chiếc ghế xoay nhìn sắc mặt rất khó coi của Khúc Hi Chi đang ở đối diện, "Vậy nên tối qua cô chạy tới nhà cô ấy thì lại bị đuổi ra hả?"
Khúc Hi Chi trầm mặt, cúi đầu, xem kịch bản, không thèm lên tiếng.
Triệu Linh nín cười nói, "Chẳng phải cô nói cô ấy chịu nghe cô thổ lộ rồi sao?" Cô dừng một chút rồi ra vẻ suy nghĩ, "Nếu cô ấy đã đồng ý để cô vào nhà, với tính cách của cô ấy thì không lý nào đuổi cô ra đâu?"
Khúc Hi Chi vẫn cúi đầu xem kịch bản, không thèm nói gì.
Triệu Linh ngồi thẳng lưng, gõ gõ xuống mặt bàn, "Nói đi, rốt cuộc là tại sao hả?!."
Khúc Hi Chi ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt vẫn khó coi như cũ.
Triệu Linh giục, "Nói mau!"
Khúc Hi Chi, "... Tôi cũng không biết lúc tôi đuổi theo em ấy tự dưng lại có một cô bé khác lái xe dí theo phía sau đòi đưa bánh kem."
Triệu Linh rất có hứng thú, "Sao nữa?"
"... Tôi mới vào nhà nói với Tiểu Cảnh mấy câu thì cô bé đó liền gõ cửa."
"Sau đó thì sao?"
"Không có sau đó". Khúc Hi Chi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-thu-va-khuc-tieu-thu/649029/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.