Người ngoài cho rằng đây là một loại quan tâm, nhưng sự thật đằng sau chỉ có người trong cuộc mới biết rõ.
Từ khi rời khỏi quán bar, điện thoại của Cố Hi Chi vẫn reo liên tục, nhưng nàng đã có chút say, căn bản cũng không muốn xem là ai đang gọi đến.
Trong lòng Cố Hi Chi nhất mực chỉ có hai câu "Khúc Hi Chi thực sự đáng ghét muốn chết!", "Đau đầu quá!", ngoài ra thì cái gì cũng chẳng quan tâm.
Cố Hi Chi vẫy đại một chiếc taxi trên đường, sau khi nàng lên xe vẫn giữ hình tượng, cực lực khống chế bản thân không để ma men đánh đổ, cũng không muốn để ý đến người tên Khúc Hi Chi là ai.
Khúc Hi Chi lái xe chạy theo chiếc taxi của Cố Hi Chi trở lại khách sạn. Nhìn thấy nàng bước xuống xe, cô vội đậu xe đi lại gần.
"Cố tiểu thư, vừa nãy tổng giám đốc Triệu có điện thoại cho cô, hy vọng cô xem lại một chút".
Cố Hi Chi đau đầu muốn chết, nghe thấy giọng nói làm người ta ghét cay ghét đắng kia cũng không thèm để ý tới là đang nói gì. Khúc Hi Chi thấy nàng vẫn đi về phía trước, đành im lặng theo nàng vào khách sạn.
Trở lại khách sạn giống như con Lạc Đà bị ép ăn cọng rơm cuối cùng, Cố Hi Chi ép bản thân phải giữ tỉnh táo suốt dọc đường đi cũng coi như là gian khổ đến mất hồn. Sau khi mở cửa phòng, nàng cũng không muốn tiếp tục chống lại cơn say, ném túi xách qua một bên, thậm chí còn chưa đóng cửa đã nằm dài xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-thu-va-khuc-tieu-thu/649006/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.