Đối với chuyện viết thư, vốn là vì cảm thấy A Mộc nhắc nhở rất có đạo lý nên mới định viết.
Nhưng lúc thật sự chấp bút, Hề Nhụy mới bỗng dưng phát hiện, sau câu đầu tiên ‘Phu quân có khỏe không?’, nàng đúng là không biết nên viết tiếp như thế nào.
Vậy những đôi phu thê bình thường hay nói chuyện những chuyện gì?
Hai tay Hề Nhụy nâng má ngồi bên bàn trước cửa sổ, nhìn màn đêm dần dần bao phủ, nghe tiếng ve và ếch kêu râm ran.
Không hiểu vì sao, nàng chợt nhớ đến bóng dáng mẫu thân chấp bút viết thư trước khung cửa sổ mưa bụi mịt mù sau khi phụ thân ra ngoài phá án lúc nàng còn nhỏ.
Khi đó phụ thân còn chưa thăng chức lên Đại Lý Tự Khanh, phụ trách rất nhiều việc vặt, cho nên ra ngoài phục án hết sức thường xuyên.
Nàng nhớ lại trước kia mỗi lần phụ thân ra ngoài, mẫu thân đều sẽ ân cần dặn dò, cũng như vô số ngày đêm bà tự tay viết những bức thư nhà.
Chỉ tiếc năm đó nàng còn quá nhỏ, không nhớ được mẫu thân viết cái gì, chỉ có thể mang máng nhớ lại, mẫu thân viết ra mỗi một chữ khóe môi đều sẽ cười mỉm, dường như là dáng vẻ vô cùng nhớ nhung lại hạnh phúc.
Cho nên,...
Mẫu thân nhất định là viết một ít chuyện mình cảm thấy vui mới có thể vui sướng như vậy!
Nghĩ rõ điểm này, Hề Nhụy như ngộ ra, nàng ngồi thẳng người, lập tức cầm bút lên, lại chấm một ít mực.
Động bút lần nữa thì ý văn như suối chảy, tiêu sái tự nhiên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-thu-ngay-nao-cung-so-thanh-hon/364745/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.