Ra giêng, những ngày đầu xuân dần dần ấm lên, cành cây trước đình viện cũng bắt đầu trổ ra mầm xanh.
Trong Thấm Mai viện, Hề Nhụy mặc váy áo vàng nhạt lười biếng dựa vào trên ghế gỗ lê tắm nắng.
Mái tóc đen như mực dài đến thắt lưng tùy ý vấn lên, cài một cây trâm lệch một bên giữ tóc không rơi, lông mi dài cong lưu lại một cái bóng, khuôn mặt chưa trang điểm vẫn diễm lệ rực rỡ như trước, tựa như Thương Linh* ngủ say không nhiễm phàm trần.
Mấy ngày trước nàng vẫn không có tin tức của Giang Dư Mộc, thư đưa tới Hầu phủ cũng không thấy hồi âm, cho đến hôm nay Xuân Nguyệt mới trở về đem thư hồi âm đến.
Vốn là nàng ấy theo mẹ chồng đi Hàn Sơn tự cầu phúc mấy ngày, nghe nàng ấy không có việc gì Hề Nhụy cũng yên tâm, nhìn bầu trời bên ngoài xanh hơn rất nhiều.
"Tiểu thư, tứ tiểu thư tới rồi”.
Mắt Hề Nhụy run run mở ra, một tay chống người đứng lên, trong mắt đầy mê man.
Tám trăm năm không thấy người này tới viện của nàng, trái lại hôm nay thật kỳ lạ.
"Ngũ muội muội”. Hề Linh quay trái quay phải nhón chân vào cửa viện, đập vào trong mắt chính là một mỹ cảnh thiếu nữ tắm nắng, từng sợi tóc đen bóng loáng như ánh sao, tóc mây bồng bềnh.
Ngón tay nàng siết chặt, cắn cắn môi, tuy rằng rất không muốn thừa nhận, nhưng ngũ muội muội của nàng quả thật rất đẹp.
Nếu như nàng cũng có thể đẹp mắt như vậy, không, cho dù chỉ được một nửa cũng được, Tịch Chi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-thu-ngay-nao-cung-so-thanh-hon/364722/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.