"Tham kiến bệ hạ”.
Hề Nhụy quỳ xuống theo mọi người, vẫn chưa nghe rõ Bùi Vân Chiêu sau đó lại nói cái gì, chỉ cảm thấy tầm mắt xung quanh bức người dưc dội.
Có phẫn nộ, đố kỵ cùng khó có thể tin, có hồ nghi cùng dò xét, đương nhiên phần lớn vẫn là đến từ các nam tử nhà quan kinh diễm thán tuyệt.
Dung nhan của nàng vốn xuất trần, hiện giờ mặc váy duệ địa vọng tiên màu tuyết càng đem dáng người uyển chuyển linh lung của nàng phác họa vô cùng nhuần nhuyễn.
Thắt lưng như liễu trắng, răng trắng như ngọc, mái tóc vừa rồi theo từng bước chân nhẹ nhàng đung đưa lúc này an tĩnh buông xuống hai gò má, ngân quang như nhuộm khắp dáng người của nàng, tựa như thiên nữ lạc vào chốn phàm trần, làm cho người ta không đành lòng quấy rầy.
Liễu Tương Nghi thấy dáng vẻ ngơ ngẩn mất hồn của Chương Miễn bên kia, nắm tay siết chặt ngay cả móng tay đâm vào lòng bàn tay cũng chưa phát hiện.
Quan giai của phụ thân nàng không cao, đã sớm muốn leo lên Lại Bộ Thượng Thư Chương gia, chuyện Hề Quảng Bình trắng trợn trở mặt làm cho nàng rốt cuộc cảm thấy có thừa cơ hội, nhưng bây giờ...
Bất quá không sao, cho dù Hề Nhụy bộc lộ tài năng thì như thế nào?
Chỉ cần chuyện đêm nay thành công, nàng sẽ có thể làm bình thê, coi như là Hề Nhụy gả qua nàng cũng có biện pháp khác.
Nghĩ như vậy, đáy lòng Liễu Tương Nghi dần dần yên ổn, thậm chí lộ ra ý cười vài phần, nàng nghiêng đầu ra hiệu với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-thu-ngay-nao-cung-so-thanh-hon/364716/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.