Vốn tưởng rằng phụ thân sẽ bởi vì chuyện này mà khuyên giải an ủi nàng, không nghĩ tới sau khi nghe được "năm sáu bảy tám thiếp thất" nhưng lại im lặng không nói tiếp.
"Việc này phụ thân sẽ đi đòi lại công đạo cho con". Hề Quảng Bình trầm mặt.
Hề Nhụy bỗng dưng ngẩng đầu, cho rằng mình nghe lầm, thẳng đến khi dùng xong bữa tối vẫn còn có chút hoảng hốt.
"Các ngươi nói phụ thân nói đòi lại công đạo cho ta là ý gì?" Trên đường trở về viện, nàng hồ nghi mở miệng.
A Lăng: "Nô tỳ thấy vẻ mặt nghiêm túc của lão gia không giống làm bộ”.
Quả thật không giống làm bộ, nhưng tình phụ tử bất thình lình này khiến nàng hết sức bất ngờ, thậm chí cảm thấy có hơi sợ hãi đến hoảng hốt.
Bất quá hiện tại nàng đau đớn hơn chính là cái hộp tài bảo nhỏ kia của nàng.
"Văn Nhân, chiều nay ngươi đi đổi bạc còn dư không?" Hề Nhụy quay đầu hỏi nàng ấy, đột nhiên phát hiện nha đầu này trước kia rõ ràng hoạt bát, từ sau khi trở về lại ít nói hơn rất nhiều.
Ánh mắt Văn Nhân hoảng hốt: "....Tiểu thư, không... không có dư”.
Đôi mắt hạnh của Hề Nhụy nheo lại: "Ngươi không bình thường”.
Văn Nhân run rẩy cắn môi: "...Là như vầy, cửa hàng kia nói bạc vụn cùng trang sức của tiểu thư người không đủ mười lượng...".
"...?"
"Sau đó nô tỳ vốn định trở về bẩm báo với tiểu thư.... kết quả lại gặp Quý công tử, hắn... hắn biết được ngọn nguồn, sau đó nói...".
Thái dương Hề Nhụy nhảy dựng: "Nói cái gì?”.
Tôn nghiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-thu-ngay-nao-cung-so-thanh-hon/364713/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.