Cũng không phải cô mất hứng vì chuyện Yến Thiếu Ngu vẫn chưa trở về, mà là lo lắng.
Mặc dù phe Khương đã hoàn toàn rời khỏi võ đài chính trị của thủ đô, nhưng đảo Bảo bên kia vẫn là một phiền toái. Có phải Lãnh Trung Dịch đã đến thủ đô hay không, cùng với tình hình tiến triển của nhà họ Yến, cô hoàn toàn không có biết.
Khi một người rơi vào trạng thái mờ mịt không biết gì đối với mọi thứ, khó tránh khỏi việc bất an trong lòng.
Nhưng bất an này cũng tiêu tan khi đến chạng vạng tối.
Cố Tiểu Tây ngồi ở trong nhà hơ chậu than, trên tay cầm bảng vẽ, tay kia cầm bút vẽ, lác đác vài nét đã phác họa ra một bóng dáng cao ráo rắn rỏi. Ngũ quan được khắc họa rất tỉ mỉ, một đôi hoa mắt đào hiếm khi không có vẻ sắc bén, mà chỉ còn lại sự dịu dàng.
Cô vừa vẽ, vừa nhẹ giọng nói: “Đây là cha đó, biết không?”
Đứa nhỏ đã hơn năm tháng, Yến Thiếu Ngu vắng mặt quá lâu, cô sợ đứa nhỏ trong bụng sẽ xa lạ với anh, nên thường xuyên lấy bảng vẽ ra vẽ một số chân dung của Yến Thiếu Ngu. Người ta dưỡng thai đều là học nhạc, cô thì có một phong cách riêng, dạy em bé nhận cha.
Nghĩ như vậy, Cố Tiểu Tây không khỏi cong cong khóe môi nhưng ý cười trên mặt lại có chút chát.
Lúc này, ngoài nhà vang lên tiếng xe tắt máy.
Vẻ mặt của cô nhàn nhạt, trong tay vẫn cầm bút vẽ như cũ không đứng dậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-tay/3605096/chuong-1146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.